Chương 49: Mục đích

Lương Tập chỉ vào camera giám sát ở ngã tư hỏi: "Nó đã quay được gì?"

Bobby trả lời: "Ba tháng trước, bắt đầu có những bông tuyết trắng xuất hiện trên màn hình camera. Vì các camera khác vẫn còn nguyên vẹn nên người quản lý đã không chú ý đến nó và không báo lại với công ty. Khi cậu bé nhìn thấy ma, tình cờ những bông tuyết lại xuất hiện trên màn hình. Điều thú vị là, cảnh sát đã xem các camera khác, không thấy bất kỳ phương tiện hay người nào đi vào khu vực nhà kho một giờ trước và sau khi thấy ma. Lối vào duy nhất là đi qua cổng, nhân viên bảo vệ có mặt 24/24 giờ ở lối vào, họ không phát hiện có phương tiện hay người đi bộ nào đi vào khu vực nhà kho".

Lương Tập nói: "Nói cách khác, có thể có người sống trong các nhà kho 421 đến 440, 501 đến 520."

Bobby nói: "Không có thẩm phán nào ra hàng chục lệnh khám xét chỉ vì mô tả của một cậu bé."

Lương Tập hiểu Bobby đến đây để tự mình giải quyết vụ án, vì anh ấy cho rằng mình có thể nhìn thấy hồn ma.

Lương Tập nói: "Bobby."

Bobby cảnh giác: "Tôi không thích giọng điệu này của cậu."

Lương Tập nói tiếp: "Năm lần đầu là miễn phí, tôi không muốn mắc nợ anh. Nhưng để giải quyết vụ án, tôi cần phải tính thêm tiền."

Bobby cảm thấy phiền: "Lại phải trả giá à?"

Lương Tập nói: "Anh cũng có thể trực tiếp đưa cho tôi."

Bobby hỏi: "Bao nhiêu?"

Lương Tập không trả lời ngay, Bobby nói: "Tôi có lời muốn nói trước, nếu cậu không giải quyết được vụ án, cậu phải bồi thường phí cho tôi. Giả sử cậu tính phí một trăm, nếu không giải quyết được vụ án, cậu phải trả cho tôi một trăm."

Lương Tập phớt lờ Bobby. Đầu tiên, anh phải đánh giá bản chất của vụ việc trước khi quyết định muốn tính phí bao nhiêu. Thật khó để nói ma có tồn tại trong trường hợp này hay không. Đôi khi lời nói của trẻ em rất đáng tin cậy, nhưng cũng có lúc hoàn toàn không thể tin được. Lý do là trẻ em rất dễ nhầm lẫn giữa giấc mơ, phim hoạt hình và thực tế.

Cậu bé nói có bộ xương lơ lửng, trôi nổi trên đường, OK, về lý thuyết thì có thể làm được. Camera đã không ghi được chiếc xe hay người khả nghi nào, OK, đó có thể là do người sống trong nhà kho tạo ra hoặc những lý do khác. Mấu chốt của vụ án là trôi nổi, sao bộ xương trôi nổi trên đường? Đi nhưng không có chân. Lương Tập có thể tìm thấy lời giải thích cho từng điểm kỳ lạ, nhưng anh không thể tìm thấy mục đích của bộ xương trôi nổi trên đường. Vì vậy, Lương Tập tin rằng có khả năng cậu bé đã nói dối, hoặc nhầm lẫn trong các chi tiết.

Khi cảnh sát xử lý một vụ án, họ suy luận từ manh mối để tìm ra câu trả lời. Một thám tử như Lương Tập, thích giả định câu trả lời và sau đó loại bỏ nó. Nếu mục đích bộ xương trôi nổi không được giải quyết, Lương Tập không thể đám bảo câu trả lời sẽ đúng. Vì vậy, nếu Lương Tập muốn phá án, anh chỉ có thể từ bỏ lối suy nghĩ thông thường, bắt đầu tìm kiếm và thu thập manh mối cho đến khi giải quyết được bí ẩn.

Lương Tập không quan tâm tại sao cơ thể con người lại trôi nổi, anh quan tâm đến mục đích cơ thể con người trôi nổi. Tư duy nhạy bén của thám tử cho anh biết rằng mục đích của việc này là yếu tố quan trọng nhất trong toàn bộ vụ việc.

"Này, Lương Tập" Bobby vẫy tay trước mặt Lương Tập, hét lên nhiều lần nhưng không có phản hồi.

Lương Tập thu hồi suy nghĩ của mình: "Tôi muốn trò chuyện với nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ ca đêm. Nếu có thể, tôi hy vọng trò chuyện với cậu bé."

Bobby trả lời: "Gặp cậu bé thì chắc không được. Nhưng còn bảo vệ, tôi sẽ cho người thu xếp. Chủ đề của chúng ta à?"

Lương Tập hỏi ngược lại: "Chủ đề gì?"

Bobby nhìn Lương Tập lắc đầu: "Không, không có chủ đề."

Lương Tập không có hứng thú tranh luận với Bobby, vừa suy nghĩ về thông tin mình có được, vừa ghi lại những chi tiết trong đầu. Không ai lên tiếng làm Bobby cảm thấy buồn chán, cùng Lương Tập đi tới đi lui trên đường, không khỏi quay sang hỏi: "Nếu như những gì cậu bé nói là sự thật, làm sao con người có thể lơ lửng ở độ cao 0, 5 mét so với mặt đất?"

Lương Tập trả lời: "Câu trả lời cho câu hỏi này là vô nghĩa. Có nhiều cách."

"Cậu đã nghĩ ra gì rồi?" Bobby hỏi.

Lương Tập trả lời: "Tôi muốn tìm ra bí mật của camera. Tất cả camera đều hoạt động bình thường, nhưng camera này đôi khi hoạt động và đôi khi lại không hoạt động."

Bobby hỏi: "Có người làm hư camera ư?"

Lương Tập lắc đầu: "Không, để làm camera hoạt động kém hiệu quả khó khăn hơn nhiều so với việc làm camera không hoạt động."

Bobby: "Ai đó đã hack camera?"

Lương Tập suy nghĩ một lúc lâu: "Không thể loại trừ khả năng này."

Bobby kết luận: "Ai đó vì muốn làm gì đó, nên đã xâm nhập hệ thống camera, khiến màn hình camera thỉnh thoảng không hoạt động, khiến hệ thống camera không thể nắm bắt được hành vi của hắn ta."

Lương Tập nói: "Camera chỉ là manh mối, cơ bản nó không thể giải quyết vụ án."

* * *

Nhân viên bảo vệ ca đêm trả lời câu hỏi của Lương Tập: "Ba tháng trước, những bông tuyết trắng đầu tiên xuất hiện trên màn hình camera số 6."

Lương Tập hỏi: "Tại sao nó không được sửa chữa?"

Nhân viên bảo vệ trả lời: "Sau khi chúng tôi báo bảo trì, trong vài ngày tiếp theo hoàn toàn không xuất hiện tình trạng trên. Nhân viên bộ phận kỹ thuật của công ty đã kiểm tra camera và thấy không có vấn đề gì. Sau đó những bông tuyết trắng lại xuất hiện khoảng một tuần một lần hoặc có khi hai tuần một lần."

Lương Tập hỏi tiếp: "Thời gian mỗi lần kéo dài bao lâu?"

Nhân viên bảo vệ trả lời: "Độ dài khác nhau, ngắn nhất hình như hơn chục giây. Tôi nhớ lâu nhất là ba phút, và khoảng một phút sau khi khôi phục hình ảnh, những bông tuyết trắng lại xuất hiện thêm một phút nữa."

Lương Tập: "Mọi chuyện xảy ra vào ca đêm à?"

Nhân viên bảo vệ: "Có lẽ ban ngày cũng có, nhưng ca ngày thà ra ngoài tuần tra còn hơn là nhìn chằm chằm vào màn hình. Ca đêm rất nhàm chán, đồng nghiệp của tôi là một gã khó chịu, nên tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình đến ngẩn người."

Lương Tập tò mò hỏi: "Các anh không bố trí tuần tra sao?"

Nhân viên bảo vệ: "Camera của chúng tôi có ở mọi khu vực của nhà kho, chúng không có góc chết, nên việc chia ca đi tuần cũng không cần thiết lắm."

Lương Tập nói: "Tôi để ý rằng hàng rào sắt cao 2, 5 mét, ở trên cùng có dây thép được dựng nghiêng khoảng 45 độ. Các dây này có điện không?"

Nhân viên bảo vệ trả lời: "Không có điện, thiết kế này có thể ngăn cản người bình thường leo hàng rào. Lực lượng bảo vệ chủ yếu quan sát camera."

Lương Tập hỏi: "Các bông tuyết gần đây có tăng lên không?"

Nhân viên bảo vệ trả lời: "Hình như không tăng nhiều lắm."

Lương Tập: "Anh sắp xếp ca làm việc như thế nào? Có ăn khuya không?"

Nhân viên bảo vệ: "Chúng tôi có tổng cộng ba ca, mỗi ca 12 giờ, thay ca luân phiên nhau. Thời gian làm việc vào ban đêm là từ 7 giờ tối đến 7 giờ sáng ngày hôm sau, giữa ca sẽ được cung cấp bữa khuya. Chúng tôi thường sẽ ăn bánh pizza."

Lương Tập gật đầu rồi hỏi lại: "Mấy giờ các anh ăn khuya?"

Nhân viên bảo vệ trả lời: "11 giờ, hoặc sau 11 giờ."

Lương Tập: "Câu hỏi cuối cùng, anh có ngủ vào ban đêm không?"

Nhân viên bảo vệ do dự một chút rồi gật đầu: "Có, sau khi ăn khuya xong chúng tôi sẽ đóng cổng lại. Nếu cần, người đến có thể bấm máy liên lạc bên cạnh cổng, để nói chuyện với chúng tôi trong phòng bảo vệ. Dựa trên kinh nghiệm làm việc của tôi ở đây trong ba năm, có rất ít người đến nhà kho vào sáng sớm."

Cha của cậu bé đã gọi cảnh sát vào khoảng một giờ sáng, lúc này có lẽ nhân viên bảo vệ đã ngủ say. Đánh giá từ các vật liệu xây phòng bảo vệ, nó có tác dụng cách âm nhất định. Việc có người treo mình trên dây thang trực thăng cũng có thể xảy ra. Lương Tập nghĩ cách tốt hơn là trèo qua hàng rào từ khu vực camera số 6. Hàng rào cao hơn hai mét không phải là quá khó khăn.

Mỗi đơn vị nhà kho đều có hai thang đứng. Thậm chí nếu không có, để leo lên mái của nhà kho với chiều cao 4 mét 2, sẽ không khó đối với một người chuyên nghiệp. Vì vậy, có nhiều cách để cậu bé nhìn thấy người lơ lửng giữa không trung. Nếu không ngại phiền, bạn thậm chí còn có thể treo người trên sợi đây thép nối giữa hàng rào sắt và nhà kho.

Lại quay trở lại vấn đề cũ, có đường tốt không đi, tại sao phải lơ lửng giữa không trung, rồi còn đi hơn mười mét? Trên mạng chưa từng xuất hiện video tương tự, chứng tỏ đối phương không phải cố ý dọa người lấy danh tiếng, mà chẳng qua bị cậu bé vô tình nhìn thấy. Tất nhiên, vẫn có khả năng cao là cậu bé có thể nhầm lẫn hoặc nói dối. Nhưng nếu là nói dối hoặc nhầm lẫn thì toàn bộ vụ việc này hoàn toàn trở nên vô nghĩa.