Chương 40: Đơn hàng đầu tiên (Phần 3)

Nhân viên lễ tân ra hiệu xin mời. Từ cửa hông đi đến bãi đậu xe điện, một người phụ nữ xinh đẹp được phân công dạy Lương Tập cách sử dụng xe. Vài phút sau, Lương Tập lái chiếc xe đến biệt thự số mười chín. Một chiếc xe bảo vệ đã theo sau và hộ tống Lương Tập đến ngã ba gần biệt thự rồi mới quay trở lại.

Biệt thự số mười chín là biệt thự giá rẻ, tiền thuê một ngày ba trăm năm mươi bảng, tất nhiên kém xa biệt thự mà Misty thuê. Tuy diện tích nhỏ, chỉ có một tầng nhưng vẫn có bể bơi riêng ngoài trời và đủ sự riêng tư.

Trên đường đến biệt thự, Lương Tập vẫn cảm thấy hối hận vì đã đồng ý với Wendy. Anh cũng không biết mình uống nhầm thuốc gì lại đi hứa hẹn với một cô bé. Có thể là cảm động do ước muốn vào ngày sinh nhật của Wendy, hoặc là vẻ đáng yêu của cô bé khiến Lương Tập nổi cơn bốc đồng. Dù sao đi nữa, đã lấy phí hai mươi bảng, anh buộc phải hoàn thành công việc lỗ vốn này.

Trước khi lên đường đến biệt thự số mười một, anh phải đi rửa mặt đã. Biệt thự số mười một là một biệt thự đắt tiền với du thuyền và một khu vườn riêng, nó ở một vị trí riêng tư hơn. Màn đêm cũng khiến con đường trở nên khó đi, nhưng với tư cách là một cựu thành viên của băng trộm cắp, Lương Tập đã quen làm việc vào ban đêm, và xem màn đêm giống như lớp bảo vệ tự nhiên của tội phạm.

Khu biệt thự này bên ngoài canh chừng rất chặt chẽ, nhưng bên trong thì lỏng lẻo, bởi vì không biết cấu trúc của khu biệt thự và hệ thống an ninh nên Lương Tập chỉ có thể thuê một căn biệt thự để ở. Còn có đãi ngộ được các nhân viên bảo vệ theo sát đến tận nơi.

Lương Tập mở bản đồ trên điện thoại di động, sử dụng bản đồ vệ tinh và dựa vào trí nhớ khi lái xe điện đến biệt thự mười chín, Lương Tập dễ dàng tìm ra vị trí của căn số mười một. Thông qua các căn nhà được hiển thị trên bản đồ, Lương Tập không đi theo con đường có đèn đuốc sáng trưng, mà chọn đi vòng quanh hàng rào cây xanh.

Để bảo vệ quyền riêng tư, một số biện pháp an ninh không được sử dụng và camera ngoài trời rất hiếm. Vừa tìm camera vừa tránh còi báo động, Lương Tập đã dành mười lăm phút đi bộ để đến căn biệt thự số mười một. Bước tiếp theo là gõ cửa, truyền đạt lời của Wendy, rồi quay trở về ngủ, ngày hôm sau trở lại Luân Đôn.

Nhưng làm Lương Tập ngạc nhiên là có camera ở cổng biệt thự số mười một. Biệt thự số mười và biệt thự số mười một là cùng một loại, nhưng không phát hiện ra bất kỳ camera nào ở cổng căn số mười. Điều khiến Lương Tập nghi ngờ hơn nữa, đây không phải là camera cố định mà là một camera nhỏ dựa vào truyền tín hiệu không dây và rất dễ tháo rời. Hai camera bao phủ hoàn toàn con đường duy nhất dẫn đến căn biệt thự.

Còn có chuyện mà Lương Tập chắc chắn không ngờ đến. Đó là Karin, người đeo mặt nạ tử thần, mang theo còng tay và kim tiêm gây mê từ từ đi đến phía sau anh. Cô vốn muốn thực hiện việc này ở biệt thự số mười chín, nhưng không ngờ Lương Tập vừa vào nhà một lát rồi lại đi ra bằng cửa sau, vì vậy cô ấy chỉ có thể im lặng đi theo.

Lương Tập đi vòng quanh hàng cây xanh bao quanh ngôi nhà, khi đi sang phía bên hồ, Lương Tập nhìn thấy những người bên trong qua ô cửa sổ lớn kiểu Pháp. Rèm che cửa sổ kéo dài từ trần đến sàn tầng một, đã được kéo ra một phần. Qua góc này, Lương Tập nhìn thấy chị họ của Wendy đang mặc đồ bơi và bị trói trên ghế sô pha. Miệng cô ấy bị dán băng keo, bịt mắt và hai tay bị trói sau lưng.

Ồ! Misty rất biết cách chơi!

Chà, cái này không phải là thứ Misty có thể chơi được rồi. Với khả năng quan sát nhạy bén của thám tử, Lương Tập tin chị họ của Wendy đã bị bắt cóc. Một người đàn ông mặc áo choàng đen đội mũ trượt tuyết, tay trái cầm một khẩu súng lục xuất hiện, người nọ bước tới tát chị họ Wendy một cái thật mạnh khiến cô ấy ngã xuống đất. Người đàn ông túm lấy cổ, nhấc cô ấy lên và đặt trên ghế sô pha, sau đó lại nhìn sang hướng khác, như thể đang đe dọa những người bên cạnh anh ta. Một ví dụ điển hình của việc gϊếŧ gà dọa khỉ, còn chị họ Wendy chính là con gà xui xẻo đó.

Do cách âm của biệt thự quá tốt, Lương Tập không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên trong, vì vậy anh bắt đầu nghĩ cách đối phó. Gọi cảnh sát, dù sao hai mươi phút nữa cảnh sát sẽ đến, nếu ít người cũng không có tác dụng gì. Nếu có quá nhiều người, sợ sẽ bị phát hiện. Vị trí của tên bắt cóc rất thuận lợi, khi phát hiện có cảnh sát, hắn có thể trực tiếp bắn con tin, rời khỏi căn biệt thự qua đường cửa sau, trốn thoát bằng cano đang đậu ở bờ hồ. Rất khó để tiếp cận một cách hiệu quả.

Từ chi tiết tên bắt cóc túm cổ chị họ Wendy kéo lại ghế sô pha, có thể cảm nhận sự máu lạnh của tên bắt cóc, làm việc gì cũng dứt khoát, không chần chừ. Nếu là Lương Tập, khi giúp đỡ một cô gái bị ngã, cần phải cân nhắc xem nên đặt tay ở đâu. Báo động được cài đặt trong mỗi biệt thự, nhưng tên bắt cóc lại không kích hoạt báo động, điều này cho thấy tên này rất chuyên nghiệp hoặc đã có chuẩn bị. Do đó, gọi cảnh sát để tìm giúp đỡ là cách rất tồi tệ. Cách tồi tệ hơn nữa là tự mình xông vào.

Lương Tập nghĩ phải một thời gian nữa tên bắt cóc mới gϊếŧ chị họ Wendy. Vẫn còn thời gian. Đương nhiên, nếu tên bắt có muốn gϊếŧ người ngay bây giờ, Lương Tập cũng không thể hy sinh bản thân mình đi gõ cửa. Lương Tập đã có tính toán trong lòng, từ từ rút lui.

Lương Tập rút lui nên tất nhiên Karin cũng phải rút lui, cô thấy Lương Tập đang gọi điện thoại, nhưng anh ta nói giọng trầm, ban đêm không thể đọc được khẩu hình miệng nên cô cũng không biết Lương Tập đang gọi cho ai.

"Xin chào!"

Lương Tập mắt không rời căn biệt thự số mười một, thấp giọng hỏi: "Cho hỏi đầu dây bên kia có phải hiệp sĩ tóc vàng không?"

Bobby ngay lập tức hét lên: "XXX cậu." Từ khi quen biết Lương Tập, tổng số lần chửi thề của Bobby đã vượt qua số lần chửi thể của anh trong hơn hai mươi ba năm qua.

Lương Tập kiên nhẫn lắng nghe hết câu chửi của Bobby, hỏi: "Vệ sĩ của anh rất trâu đúng không?"

Bobby khẽ giật mình, sau đó tự tin trả lời: "Siêu tuyệt vời, siêu cấp trâu."

Lương Tập hỏi tiếp: "Luật sư của anh có" trâu "không?"

Bobby trả lời: "Siêu trâu."

Lương Tập: "Anh có nhiều máy bay trực thăng phải không?"

Bobby: "Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Lương Tập: "Một cô gái bị bọn bắt cóc giam giữ trong khu biệt thự nghỉ dưỡng ven hồ, chúng có vũ khí, ít nhất là có súng lục. Nếu tôi gọi cảnh sát, con tin có thể bị bắn chết."

Bobby hỏi: "Và?"

Lương Tập: "Thế giới cần hiệp sĩ tóc vàng."

Bobby hỏi: "Ý cậu là tôi phái vệ sĩ đột kích vào biệt thự?"

Lương Tập: "Chính xác."

Bobby: "Tôi sẽ gặp phiền toái."

Lương Tập: "Anh có bệnh tâm thần và một luật sư siêu trâu, siêu lợi hại, anh sợ ai nữa?"

Bobby do dự: "Cái này.."

Lương Tập: "Bobby, đã đến lúc để người Luân Đôn biết về hiệp sĩ tóc vàng."

Bobby hỏi: "Cậu có chắc là có con tin bên trong không? Có đúng bị bắt cóc không?"

Lương Tập: "Tôi là người sẽ nói đùa hả?"

Một lúc lâu sau, Bobby hỏi: "Kế hoạch như thế nào?"

Lương Tập nói: "Dùng máy bay trực thăng đến đây, rồi đột nhập vào biệt thự."

Bobby phát điên: "Tôi thuê là vệ sĩ, không phải bộ đội đặc chủng."

Lương Tập hỏi: "Vậy thì hiệp sĩ tóc vàng chỉ có thể bày tỏ thương tiếc với các nạn nhân qua tờ báo ngày mai. Trong khi thương tiếc, hãy nhớ rằng: Anh có thể đã cứu được họ."

Bobby lại trầm mặc hồi lâu: "Nếu như cậu nói dối, tôi thật sự đem đầu của cậu nhét vào toilet, dùng cây lau nhà xuyên qua mông cậu."

Lương Tập: "Nếu anh còn tiếp tục nói những điều vô nghĩa, hiệp sĩ tóc vàng sẽ trở thành nhà sưu tập xác chết."

Bobby: "Lương Tập, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý, để ta suy nghĩ một chút."

Lương Tập: "Nếu anh đồng ý, tôi sẽ đợi ở đây, nếu không thì tôi sẽ gọi cảnh sát, anh cứ đi ngủ tiếp, sáng mai dậy xem náo nhiệt. Đêm thanh gió mát, mau cho tôi câu trả lời."

Một người dám nói, một người dám làm, đây chính là khí chất của những người trẻ tuổi cùng sự tự tin về độ gây chuyện.