Chương 7

Tôi mở mắt ra chỉ vì để ngửi thấy mùi bí ẩn phát ra từ nhà bếp. Tôi cố ngửi và đoán xem nó là thứ gì.

"Cậu tỉnh rồi à?" Tôi nghe thấy tiếng của Vincenzo đang hỏi mình, anh ta đang nhìn về phía tôi từ xa.

Hình như anh ấy đang nấu món gì đó. Nó có mùi rất thơm khiến tôi chỉ muốn rời khỏi giường và ăn nó ngay lập tức.

"Đi vệ sinh cá nhân đi, bữa sáng gần chuẩn bị xong rồi." Anh ấy vui vẻ nói trong khi mỉm cười với tôi.

***

"Cậu có đói không?" Anh ấy hỏi.

"Một chút .." Tôi đáp lại, ra khỏi phòng tắm và dần dần đi về phía Vincenzo vẫn còn đang ngủ say. Đôi khi anh ấy cũng dụi mắt mình một cách mạnh bạo.

Điều đó làm anh ấy trông thật cuốn hút. Anh ấy đang mặc một chiếc tạp dề dài màu hồng với những chú gấu bông xinh xắn trên đó. Tôi thấy nó vô cùng dễ thương.

"Tạp dề của anh dễ thương quá chủ nhân.." Tôi nói, chỉ vào tạp dề của anh ấy.

"Đó là tạp dề của vợ tôi.." Anh đáp lại, dáng vẻ có phần nghiêm nghị.

Tôi bối rối vì anh ấy chưa bao giờ đề cập đến việc anh ấy đã có vợ trước đây.

"Anh đã có vợ?" Tôi vừa hỏi vừa vội vàng ngồi xuống, trong khi đang nhấm nháp miếng bánh mì đã được làm sẵn cho tôi trên bàn.

"Ừ, chúng tôi ly hôn sau khi cô ấy phát hiện ra tôi là.. gay." Anh ta đáp, trong khi đang trộn đống thức ăn trên chảo.

Tôi mắc nghẹn miếng bánh mì do quá sốc nên nhanh chóng nuốt một ít nước xuống cổ họng. "Anh là...cái gì cơ?"

"Đúng vậy, tôi là gay, có vấn đề gì sao?" Anh hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

"K..không có chủ nhân... Tôi chỉ hơi ngạc nhiên." Tôi trả lời và uống nhiều nước hơn.

Thành thật mà nói, không quá ngạc nhiên. Tôi đã cảm nhận được nó một chút vì tôi cảm thấy dường như anh ấy gắn bó với tôi mặc dù tôi là một người đàn ông.

"Tôi đã làm Mafia từ lâu...Tôi chưa bao giờ thực sự đề cập đến việc đó sau này, tôi cảm thấy nó là một công việc không quá quan trọng cho đến bây giờ. Mặc dù mọi người vẫn nhận ra tôi" Anh nói, mang bữa sáng lên bàn và cởi tạp dề.

Đôi mắt tôi mở to một chút và trong khi bị sốc, tôi ngừng nhai một lúc. Cũng làm rơi nĩa và dao của tôi.

"Vincenzo Rossi, anh là chủ nhân tốt phải không?" Tôi hỏi, ngay lập tức nghiêng người về phía anh ta trong khi bàn tay đập mạnh vào bàn.

"Phải ...Và tôi là mafia nổi tiếng nhất trên thế giới." Anh ta trả lời, ngừng nhai thức ăn của mình.

"Tôi biết điều đó .." Tôi thì thầm. "Tại sao anh quyết định ngừng làm mafia và tại sao anh lại trở thành một ông chủ làm việc trong một văn phòng?"

"Đừng hỏi nhiều quá cậu làm tôi sợ đấy..ăn sáng đi, cậu cần ăn vì tí còn phải đi làm"

"Huh?"

"Thôi nào, đừng bắt tôi lặp lại .." anh ấy đáp, nghiêng người về phía tôi và nhìn sâu vào mắt tôi.

"Vâng, chủ nhân!" Tôi nói to, dùng nĩa nhét hết thức ăn vào miệng.

***

"Cái này? Không. Hay là cái này..? Không.." Anh ta dửng dưng nhận xét, hờ hững đặt quần áo lên người tôi để xem bộ nào trông đẹp nhất trên người tôi.

*anh ấy đang làm gì vậy?* Tôi nghĩ.

"Ah! Là đây!" Anh tuyên bố, cuối cùng đã quyết định. Bộ quần áo cuối cùng được mặc trên người tôi trong khi tôi vẫn còn bối rối đứng đó.

"Chủ nhân, Cái này để làm gì?" Tôi hỏi, chỉ vào quần áo.

"Cho cậu hôm nay mặc!" Anh ấy nhận xét và nhướng mày một bên với tôi "Đừng thay đổi."

"Ngay tại đây, ngay lúc này..?" Tôi ngập ngừng hỏi, với vẻ mặt kinh ngạc.

"Ừ, có vấn đề gì sao? Dù sao chúng ta đều là đàn ông ... Tôi không thấy vấn đề?" Anh ta tuyên bố ném quần áo vào người tôi sẵn sàng để tôi bắt lấy nó.

"Đ...Được rồi .." Tôi nói trong khi giọng run rẩy vì sợ hãi.

Tôi cảm thấy như mình sợ hãi vì mỗi khi chúng tôi ở một mình trong tình huống như thế này, điều gì đó không thoải mái sẽ xảy ra ...

"A-anh có thể nhìn đi chỗ khác không, chủ nhân?Tôi cảm thấy không thoải mái ..." Tôi hỏi anh ấy với giọng sợ hãi.

"Được, được rồi, tôi không nhìn đi."

Lúc anh ấy nhìn đi chỗ khác, tôi nhanh chóng bắt đầu cởϊ qυầи áo, bắt đầu cởϊ áσ sơ mi của mình trước.

Khi tôi đang nhìn xuống phía dưới để cởi chiếc quần dài của mình, tôi cảm thấy có một ánh mắt, tôi biết rằng ông chủ đang theo dõi tôi.

Tôi cảm thấy như muốn hét lên ngay lúc này nhưng tôi đã chống cự lại bằng cách nghiến răng thật chặt. Tôi có thể nghe thấy từ giọng nói của tôi rằng tôi đang vô cùng lo lắng.

"Tôi-tôi sắp xong rồi .." Tôi lắp bắp, biết rằng anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Vì vậy, tôi quyết định nhắm mắt lại và nhanh chóng tiếp tục mặc quần áo.

"X-xong .." Tôi nói ra và giọng nói vẫn còn run rẩy.

Với thân hình nhỏ xíu của mình, tôi phải ngước lên, chỉ thấy anh ta đang hung hăng nhìn tôi và cười nhạt.

Tôi vơ lấy đồ rồi chạy ra cửa trong khi vẫn bực bội.

"Đ-đi thôi, chủ nhân!" Tôi đã hét.

"Đang đến!" Tôi nghe thấy anh ấy nói to lại.