Chương 2

"Carlos, rất vui được làm quen với cậu. Tôi là Vincenzo có thể cậu đã biết." Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra như thể đang chuẩn bị cho một cái bắt tay.

Ngay khi tôi nắm lấy tay anh ta. Tôi cảm thấy một chuyển động đột ngột trong cơ thể mình. Anh ta kéo tôi lại gần cơ thể của anh ta đến nỗi chúng tôi gần như hôn nhau.

Tôi thở nặng nhọc và tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Tôi cảm thấy muốn nuốt nước bọt vì sự việc bất ngờ này. Tôi sốc đến mức toát cả mồ hôi hột.

"Tôi ... tôi" tôi trả lời lắp bắp. Tôi không nói nên lời, không thể tin được những gì tôi đang trải qua.

"Tôi xin lỗi chủ nhân nhưng anh đang làm gì vậy..."

Tôi thấy anh ấy cười cười với tôi trong tư thế cả hai đang ở rất gần nhau. Sự việc này làm tôi vô cùng khó xử, để thoát khỏi tình huống này tôi đành phải đẩy anh ấy ra.

"Tôi rất xin lỗi chủ nhân nhưng đây là hành vi cực kỳ không phù hợp đến từ một ông chủ ..." Tôi lùi lại đằng sau và chỉnh lại cà vạt, cố tranh né anh ta bằng hướng ánh mắt ra chỗ khác.

"Tôi xin lỗi vì hành vi khi nãy của mình. Hãy bắt đầu làm việc." Anh ta nói.

Sau một ngày dài làm việc. Tôi dần dần bắt đầu buồn ngủ. Có thể nói rằng tôi dường như đã kiệt sức. Tôi không có ý định hoàn thành thêm bất kỳ công việc nào. "Wakey Wakey." Tôi vô thức nghe thấy khi vẫn còn trong cơn buồn ngủ. Tôi từ từ mở mắt ra và điều chỉnh lại tác phong. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt của anh ấy. Tôi nhớ đó là khuôn mặt đẹp trai nhất mà tôi từng gặp. Nó thật đẹp. "Argh!" Tôi bất ngờ hét lên.

"Cậu làm tôi giật mình .."

"Thật xin lỗi vì tôi ngủ quên mất, Tôi sẽ lập tức quay lại làm việc thưa chủ nhân. "Tôi vừa nói vừa bắt đầu gõ các từ ngẫu nhiên trên máy tính.

"Không cần Carlos, tôi muốn hỏi là Cậu có muốn ăn tối với tôi tối nay không." Anh ta đề nghị, sau đó bước trở lại ghế một cách đầy kiêu hãnh.

"Ồ...đương nhiên là có rồi .." Tôi lúng túng trả lời.

"Tốt lắm đi thôi nào." Anh ấy đáp lại với một nụ cười tươi trên khuôn mặt và mặc chiếc áo khoác lên vai. Tôi đã rất lo lắng khi ăn tối với anh ấy. Đây là lần đầu tiên tôi ăn tối với bất kỳ ai được nhiều người biết đến. Điều đó làm tôi vô cùng lo lắng.

"Cậu cứ ăn thỏa thích, không cần lo về giá cả, Được chứ?" Anh ấy nói và đưa cho tôi quyển thực đơn đắt tiền. Mắt tôi phát sáng trước lời nói của anh ấy. Vì vậy, tôi ngay lập tức bắt đầu quét toàn bộ menu, tìm kiếm các món ăn ngon mà tôi có thể ăn.

"Cho tôi gọi cái này." Tôi đã quyết định. Chỉ ngón tay của tôi vào món ăn rẻ nhất, cho nhân viên phục vụ xem.

"Và tôi sẽ lấy thêm món này cho tôi. Cũng đồ uống này và món tráng miệng này, cảm ơn." Tôi vừa nói vừa đặt ngón tay ở khắp mọi nơi vì tôi muốn ăn thật nhiều. Hoặc có thể chỉ để tiêu tiền của anh ấy. Dù sao thì anh ấy cũng giàu.

"Cậu có chắc là cậu không muốn ăn gì nữa không? Hãy nhớ rằng cậu không phải trả tiền, mà là tôi." Anh ấy hỏi.

"Không cần đâu, tôi không đói lắm." Tôi lắc đầu và nói với anh ta.

"Được rồi."

_________

“Phục vụ, tính tiền.” Anh ta giơ tay lên để phục vụ biết chỗ.

“Tổng là £350.” Phục vụ mỉm cười nói.

*£350* Tôi nghĩ trong đầu. Mặc dù đã chọn món rẻ nhất có trong thực đơn, nhưng nó vẫn vô cùng tốn kém. Tôi cũng không muốn suy nghĩ tiếp về nó, dù gì nó cũng là một nhà hàng 5 sao.

Tôi nhận thấy rằng giá cả cũng đi kèm với những gì ông chủ đã gọi. Đó đều là những món ăn vô cùng đắt đỏ.

“Hãy coi bữa ăn hôm nay như một món quà kỷ niệm ngày đầu tiên.” Anh ấy mỉm cười nói.

“Hãy về thôi chúng ta đã ăn xong rồi, Tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

Tôi không ngờ anh ấy lại nói nhưng lời đó. Trái tim tôi có chút xao xuyến vì chưa từng có ai làm điều tương tự với tôi. Anh ấy làm tôi cảm thấy mình có giá trị theo một cách nào đó.

“Ồ, cảm ơn anh rất nhiều, chủ nhân.” Tôi đáp lại và cúi đầu trước anh ấy với sự tôn trọng.