Chương 1

Mắt tôi dán chặt vào màn hình máy tính ngay trước mặt. Tôi bắt đầu mở hộp thư đến e-mail của mình và sẵn sàng nhấp vào nó. Tôi chắp tay với hy vọng có tin tốt. Tôi giật nảy người với những gì tôi vừa nhìn thấy. Mắt tôi nhanh chóng mở to.

"Con đã có việc!" Tôi không kiềm được mà hét lên khắp phòng. Tiếng hét đủ lớn để thu hút sự chú ý của mẹ tôi. "Ồ tuyệt vời!" Mẹ tôi nói trong nước mắt. Tôi bắt đầu thả lỏng người trên chiếc ghế dài trong khi vỗ tay về thành công của tôi. "Và họ trả những gì tôi yêu cầu." Tôi nói trong nước mắt. Tôi không thể tin được rằng sau nhiều năm cố gắng tìm một công việc phù hợp với mình, cuối cùng tôi đã nhận được tin tức mà tôi luôn mong đợi. "Ôi con yêu, mẹ rất mừng cho con" bà ấy nói thêm. "Vậy con đã ứng tuyển vào công việc gì?" "Trở thành trợ lý của một ông chủ tên là Vincenzo Rossi ..." Tôi bắt đầu dừng và suy nghĩ chậm lại về cái tên mà mình vừa thấy trong e-mail. "khoan, Vincenzo Rossi Hắn...hắn là Mafia nổi tiếng nhất thế giới !?" Tôi vừa nói vừa thở gấp. "Con nói sao?!" Mẹ hỏi tôi. Chính xác là tôi đã không đáp lại câu hỏi của mẹ. Tôi chậm rãi suy sét, chạy lên cầu thang và mong bà ấy quên đi những gì đã nghe. Mẹ tôi không thể biết về anh ta, anh ta là một mối đe dọa đối với bà ấy và tôi muốn có thể bảo vệ bà khỏi bất kỳ hình thức bạo lực nào. Rốt cuộc bà ấy cũng là mẹ tôi. Ngày hôm sau

“Con đi làm đây!” Tôi hét lên và hy vọng mẹ có thể nghe thấy vì lúc đó tôi đang ở rất xa mẹ.

“Gặp lại con sau!” Mẹ tôi nói to.

Trên đường đi tôi cảm thấy vô cùng lo lắng và không ngừng suy nghĩ về những việc tôi cần làm cho ông chủ.

Đây là lần đầu tiên tôi làm việc cho người khác. Tôi đã quá quen với việc làm việc cho bản thân nhưng tôi đoán thói quen đó sẽ được thay đổi ngay bây giờ. Tôi cảm thấy thật phấn khích nhưng đồng thời cũng thấy có chút sợ.

Tôi đã đến văn phòng và phản ứng của tôi vô cùng bất ngờ. Đồng tử của tôi bắt đầu mở to khi chứng kiến khung cảnh hãi hùng trước mặt tôi.

Xin lỗi cô, tôi đang tìm văn phòng của boss. Tôi hỏi nhân viên lễ tân một cách thân thiện. “Tôi mới đến đây và hiện đang làm thư ký cho ông chủ Vincenzo Rossi. Cô thấy đấy tôi đã được nhận vào đây.”

“Vincenzo? Chà anh ấy đã không thuê thư ký trong nhiều năm. Tôi nói này, cậu là người vô cùng may mắn.”

Cô ấy thì thầm vào tai tôi như thể không muốn cho ai biết.

“Ồ vậy à? Thật là tốt” Tôi gượng cười.

“Đây là thẻ nhân viên của cậu và cậu có thể đến phòng của anh ấy ở tầng cuối cùng. Hãy gõ cửa trước khi bước vào, nếu không ông chủ có thể trừng phạt cậu.” Lễ tân cảnh báo tôi.

Tôi gõ cửa tận ba lần. Tôi cảm thấy mình hơn hẳn những người khác khi tôi được phép vào văn phòng của anh ấy. Tôi khá chắc chắn những người khác không thể làm điều đó

“Mời vào” Anh ấy nói với giọng vô cùng trầm ấm mà đó giờ tôi chưa từng nghe qua.

“Calors, tôi nói đúng chứ?” Anh ta ngồi trên chiếc ghế dài êm ái của mình. Thậm chí còn chẳng đối mặt với tôi mà là cái cửa sổ to lớn ở phía trước.

“Vâng, đúng vậy.”

“Tôi muốn cậu gọi tôi là chủ nhân..” Anh ta nói trong khi xoay ghế về phía tôi, bắt chéo chân và ngậm điếu thuốc trong miệng cho đến khi khói trong miệng được phả ra.

“Vâng chủ nhân…” Tôi đáp lại