Chương 7: Mỗi mùa thu 07

Thu Trình vừa hoàn thành các thí nghiệm đã khiến anh khó chịu trong mấy ngày qua trong viện nghiên cứu và sau đó đi tắm khi trở về nhà.

Sau đó, anh ấy xuống lầu, mua một chút nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị ở khu chung cư và tự làm cơm chiều.

Khi anh ấy ra khỏi siêu thị, anh tình cờ nhìn thấy Khâu Trừng đi ngang qua.

Ban đầu, Thu Trình muốn đuổi theo cô, nhưng cuối cùng, cô lại đang nghe điện thoại.

Giọng điệu của cô rất thân mật, từng chữ đều tiết lộ rằng đang có người trong nhà chờ cô về ăn tối.

Thu Trình ghen tị đến phát cuồng.

Mãi cho đến khi cô vào trong thang máy, xoay người, định dùng tay đánh anh, anh nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi trên gương mặt cô thì mới chợt bừng tỉnh lại.

Cô vừa gọi điển chỉ để phòng bị.

Cảm giác bất an và hưng cảm trong anh nhanh chóng tan biến mất.

Anh vui hơn một chút khi nhận thấy cô đang lùi lại và giữ khoảng cách với anh ta.

Trong mắt anh, cảnh tượng này còn đau hơn cả kim châm vào tim.

Các đốt ngón tay của Thu Trình hơi cong, giữ vào cửa thang máy. Và vì dùng quá nhiều lực, các đầu ngón tay của anh bắt đầu trở nên trắng bệch.

Anh kiềm chế bản thân bằng chút lý trí cuối cùng, không ngừng nhắc nhở bản thân: Đừng kéo cô ấy qua, đừng làm cô ấy sợ.

Tuy nhiên, dường như ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của anh ta.

Người cô khẽ đung đưa.

Thu Trình biết nàng căn bản sẽ không té ngã.

Nhưng làm sao anh có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy

Anh lập tức buông bàn tay đang giữ cửa thang máy, vòng tay qua vòng eo thon thả của cô và kéo cô vào trong lòng mà không giải thích một lời.

Cơ thể đó dựa vào khiến anh cảm thấy cơ thể dường như mềm nhũn như không có xương.

Mái tóc thoang thoảng hương thơm đó khiến anh si mê, say đắm.

Khoảnh khắc anh ôm cô, tâm hồn dường như đã chết năm năm của anh trong nháy mắt thức tỉnh, hét lên điên cuồng vì phấn khích.

Thu Trình ước gì anh có thể giữ cô lại đây, kề sát và hôn cô.

Thậm chí là chỉ giữ cho riêng mình.

Nhưng anh không thể.

Mấy năm nay, dù chỉ một thời khắc anh cũng không quên khoảnh khắc cô chia tay anh vì cô không chịu nổi cái sự hoang tưởng và ham muốn độc chiếm mãnh liệt.

Vì vậy, sau khi thì thầm nhẹ vào tai cô, Thu Trình buộc mình phải từ từ buông tay xuống.

Khi giọng nói của anh vừa chấm dứt, họ cũng hoàn toàn cách nhau ra.

Tất cả điều này chỉ diễn ra trong vòng vài giây.

Sau khi buông tay, anh vờ như không có việc gì và bước vào thang máy, đứng bên cạnh cô.

Bình tĩnh và thong dong như vậy khiến người ta cảm thấy anh duỗi tay ôm lấy nàng và sợ nàng ngã xuống.

Suy nghĩ nhiều chút đó dường như mạo phạm ý định tốt của anh ấy.

Mi mắt Khâu Trừng run lên, trên eo nóng như thiêu đốt như còn lưu lại cảm giác bị anh ôm chặt.

Thu Trình vươn tay ra và nhấn số “16” trước khi cô ấy rời đi.

Sau đó anh nghiêng đầu hỏi cô: “Em định lên tầng mấy?”

Khâu Trừng nhìn chằm chằm vào tầng 16 mà anh nhấn, và choáng váng.

Cô hoàn hồn trước câu hỏi của anh, ngẩng mặt ngây ngốc nhìn anh, sau đó rất nhanh quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Em cũng ở tầng này…”

“Em thuê nhà ở đây,” cô giải thích.

Khoé miệng Thu Trình hiện lên một nụ cười và anh nói rõ ràng với giọng điệu vui vẻ: “Đó quả là một sự trùng hợp.”

“Nhà em ở ngay đối diện nhà anh.”

Thu Trình hơi cụp mắt xuống, trong lòng có chút mơ hồ, khẽ mím môi đáp: “…Ừm.”

Thang máy đi đến tầng 16, hai người họ lần lượt đi ra.

Thu Trình bỗng nhiên mở miệng, Khâu Trừng quay lưng về phía anh và đi về phía trước, giọng nói ấm áp hỏi: “Anh đã mua một số nguyên liệu để làm bữa tối, em có muốn qua đấy cùng ăn không?”

Bước chân của Khâu Trừng dừng lại.

Cô quay đầu lại, cười nhẹ với anh rồi lịch sự từ chối: “Cảm ơn anh, em không cần.”

Nói xong, cô tiếp tục đi về phía cửa nhà.

Sau đó nhập mật khẩu để mở khoá và đóng chặt cửa khi vào nhà.

Thu Trình vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào cửa nhà cô với đôi mắt sâu thẳm.

Lại bị từ chối một lần nữa.

Anh cụp mắt xuống, che đi vẻ nghiêm nghị và không cam lòng thoáng qua đó, lủi thủi bước về nhà.

Sau khi Khâu Trừng về đến nhà, cô tức lấy một chiếc váy thắt eo trong tủ thay cho bộ sườn xám này.

Cô gấp chiếc sườn xám lại và cho vào túi xách, sau đó xách túi đi ra ngoài.

Khi Thu Trình trở về nhà, anh ấy cầm nguyên liệu vào bếp và rửa một vài loại rau với sự thất thần, sau đó anh đột nhiên dừng lại.

Thu Trình đứng trước bồn rửa rau một lúc, sau đó cởi tạp dề ra khỏi bếp.

Anh thay giày ở hành lang và muốn ra ngoài mua sắm.

Vừa mở cửa, anh đã thấy cánh cửa đối diện đang bị Khâu Trừng đóng lại.

Cô ấy đang cầm một chiếc túi trên tay.

Vài phút không gặp, cô thay một bộ váy dài màu đen, đi giày bệt, mái tóc dài bên phải vẫn được cố định bằng kẹp tóc.

Khi Khâu Trừng quay lại và đi về phía thang máy, cô thấy hơi sững sờ khi Thu Trình cũng đi ra ngoài.

Thu Trình sau đó đóng cửa lại, chậm rãi đi tới và dừng lại bên cạnh cô.

Khâu Trừng đã bấm thang máy.

Không biết nói gì, cô chào lấy lệ: “Chào anh.”

Ngược lại, Thu Trình lại tự nhiên hơn nhiều.

Anh thản nhiên hỏi: “Em đi chơi hả?”

“Ừm,” Khâu Trừng lắc lắc túi trong tay, “Em đi trả quần áo.”

“Em đi tới đó bằng gì?” Thu Trình hỏi.

Khâu Trừng vốn muốn gọi một chiếc taxi, nhưng khi cô nghĩ đến đêm nay khi trở về trên chiếc taxi kinh hồn và hoảng loạn, cô mở miệng và đột ngột thay đổi lời nói: “Em đi tàu điện ngầm”

Anh dường như khẽ thở dài, và dường như đó chỉ là ảo giác của Khâu Trừng.

Cô nghe anh nói: “Anh tiễn em đi.”

Cô chưa kịp nói, anh lạ nói: “Vừa rồi anh lái xe đi mua sắm.”

Trên thực tế, nếu bạn đi tàu điện ngầm, bạn phải đi bộ một lúc qua studio gần đó.

Và bên kia là một con đường hẻo lánh…

Khâu Trừng thực sự sợ hãi, vì vậy cô ấy không từ chối và trả lời: “Được rồi, cảm ơn anh.”

Tình cờ thang máy lên đến tầng 16, cửa từ từ mở ra.

Khâu Chanh bước vào trước.

Cô không thấy rằng người đàn ông phía sau cô mỉm cười mãn nguyện vì cô đã hứa với anh ta.

Ở tầng 1 gara xe sau, Khâu Trừng báo địa chỉ của studio cho Thu Trình.

Thu Trình đang khởi động xe khẽ cau mày, giọng đều đều nói: “Còn rất xa.”

Khâu Trừng bị những gì anh nói làm sững sờ, và trong một khoảnh khắc, anh ta nghĩ rằng nó quá xa vời.

Cô vừa định xấu hổ nói nếu không phải tiện đường thì cô có thể tự bắt taxi đến đó, liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh thấp giọng nói: “Nơi này hẻo lánh như vậy, còn phải đi bộ một đoạn đường, đêm hôm xuống ga tàu điện ngầm, em không sợ sao?”

Sợ.

Nhưng sau khi trải qua đêm kinh hãi này, cô càng sợ bắt taxi vào ban đêm.

Khâu Trừng không nói, nhưng quay sang nhìn anh.

Đôi lông mày của anh cụp xuống, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng sắc nét.

Dường như rất không hài lòng với kế hoạch đi tàu điện ngầm một mình lúc trươcs.

“Sau này nếu cần thì cứ nói với anh.” Giọng điệu của Thu Trình dường như đang nói với cô.

Khâu Trừng thu lại ánh mắt, cúi đầu và cuộn chặt hai tay trong túi.

Cuối cùng, cô khẽ “ừm” một tiếng.

Sau đó, Khâu Trừng nhận được một cuộc gọi từ Tống Khiết nói, “Mẹ đang tắm, có chuyện gì vậy? Nhớ mẹ ư?”

Lông mi Khâu Trừng nhíu nhẹ, khoé miệng mím lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, mơ hồ đáp: “Dạ.”

“Mẹ không có việc gì, chỉ là muốn gọi điện thoại cho con một chút.”

“Bây giờ cũng không còn sớm,” Khâu Thành không đợi Tống Khiết nói gì, “Mẹ bây giờ nên đi nghỉ ngơi đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Khâu Trừng vô thức hít một hơi thật sâu.

Người đàn ông bên cạnh liếc nhìn cô.

Sau gần năm mươi phút, chiếc xe dừng lại bên ngoài studio, Khâu Trừng xuống xe với chiếc túi trong tay.

Vương Cảnh đã đợi sẵn ở cửa.

Khâu Trừng lon ton chạy tới, và đường viền của chiếc váy dài đung đưa khi cô chạy.

Thu Trình ngồi trong xe và nhìn cô chăm chú.

Cũng chỉ lúc này, anh mới dám bộc lộ chân thật một mặt khác của anh, ánh nhìn cách một khung cửa kính nhìn cô tham lam, trần trụi, thậm chí còn nhuốm đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt.

Khâu Trừng đưa túi áo cho Uông Tĩnh, cất lời nói cảm ơn, “Cảm chị chị Tĩnh, em mang quần áo đến này.”

Uông Tĩnh lập tức mở túi ra, cẩn thận kiểm tra thực hưa một lần, hoàn toàn không hỏng hóc gì.

Cô cười cười, nói với Khâu Trừng, “Em vất vả rồi.”

Khâu Trừng lắc đầu.

“À đúng rồi”, Khâi Trừng giơ tay tháo chiếc kẹp tóc trên đầu ra, “Trả cái này cho chị.”

Nhưng cái kẹp tóc cứ vướng vào tóc, làm thế nào cũng không gỡ ra được.

Uông Tĩnh không nhịn được cười, cô nói Khâu Trừng cúi đầu xuống, cẩn thận giúp cô lấy chiếc kẹp tóc ra khỏi tóc, vuốt đầu Khâu Trừng.

Uông Tĩnh nắm lấy tay Khâu Trừng, đặt chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai vào lòng bàn tay cô, cười nói, “Không cần trả lại đâu, chị tặng em đấy.”

Trước khi rời đi, Uông Tĩnh lại bỗng nhiên cười nói, “Khâu Trừng, chị rất thích em, hy vọng lần sau lại có cơ hội hợp tác nhé.”

“Vâng ạ.” Khâu Trừng cười vui vẻ đống ý.

Sau khi Uông Tĩnh rời đi, Khâu Trừng quay người lại, đi về chiếc Bentley màu đen đang đậu bên đường.

Cầm chiếc kẹp tóc trên tay, trên môi Khâu Trừng nở nụ cười, tiến đến gần anh.

Cô không biết người đàn ông này đã nhìn qua cửa sổ, biết gần hết mọi thứ rồi.

Người phụ nữ này chạm vào tóc cô, nắm lấy tay cô.

Thu Trình cực kỳ không vui, thậm chí còn có thể nói là khó chịu đến tột cùng.

Chuyện này khiến cho anh phát điên lên vì bảo bối riêng của anh, đã bị người khác chạm vào làm ô uế.

Cô đã nở nụ cười với người phụ nữ đó, nụ cười mà cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt anh kể từ ngày gặp lai nhau.

Khâu Trình ở cửa xe, ánh mắt Thu Trình đã trở nên bình tĩnh, hơi ướt nước mắt, không lộ nửa vẻ khó chịu.

Cô ngồi vào, vừa mới đóng cửa xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn, một bóng người đột nhiên che phủ hết mắt cô.

Khâu Trừng dựa lưng vào ghế, cơ thể cứng ngắc không nhúc nhích.

Cô trơ mắt nhìn anh kéo dây an toàn thắt cho cô.

Rồi sau đó bàn tay ấm áp to lớn dừng lại trên tóc cô.

Lòng bàn tay anh dán nhẹ vào sợi tóc của cô, vỗ về từng chút một, vô cùng dịu dàng.

Khâu Trừng nghiêng đầu, tránh ra chỗ khác.

Thu Trình thu tay lại, thần thái thong dong tự nhiên, trấn an cô nói, “Tóc em loà xoà quá.”

Ánh mắt của Khâu Trừng mờ mịt, mơ hồ sờ tay vào chỗ tóc anh vừa động vào.

Là chỗ trước đây cô kẹp tóc.

“Có thể là…” Khâu Trừng nhanh chóng chớp mắt, nhẹ giọng nói, “Vừa mới tháo kẹp tóc ra nên bị rối đấy.”

Thu Trình nói “Ừm” một tiếng, không nói gì nữa.

Có vẻ như vừa rồi anh chỉ thật sự đang vuốt tóc cô.

Trước khi trở lại Bích Thanh Loan, Thu trình đi đến khu trung tâm thương mại gần đó.

Anh ngồi trong xe đợi Khâu Trình một chút, lúc sau tự vào mua đồ.

Thanh toán xong, anh xách hai túi đồ mua hàng để vào trong cốp xe.

Khi đến tầng hầm B1, hai người xuống xe, Thu trình lấy đồ anh mua ra từ cốp xe, xách trong tay, cùng Khâu Trừng đi vào thang máy lên nhà.

Bởi vì túi đi siêu thị không trong suốt nên Khâu Trừng không biết rốt cuộc anh mua cái gì.

Khâu Trừng có chút thất thần.

Bởi vì anh nói anh muốn ra ngoài mua thứ gì đó.

Nhưng khu trung tâm thương mại nằm ngay cạnh khu Bích Thanh Loan, khong cần lái xe.

Có nghĩa là…

Chẳng lẽ muốn đưa cô về, nhưng lại sợ cô sẽ từ chối nên mới nói như vậy?

Cửa thang máy mở ra ở tầng 16, Khâu Trừng vừa đi ra vừa nói, “Cảm ơn anh vì đêm nay, tạm biệt…”

Cô còn chưa nói xong, Thu Trình đã gọi cô lại, “Cam nhỏ.”

Khâu Trừng dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông đưa cho cô một túi đồ.

Khâu Trừng ngơ ngác nhìn anh, khó hiểu.

Trên mặt Thu Trình hiện lên một tia cười, giọng nói nhẹ nhàng, “Cầm đi.”

“Hả? Cái gì thế?” Khâu Trừng vừa hỏi vừa đưa tay ra nhận lấy.

Cô mở túi đồ ra, thấy bên trong có hơn mười hộp kem Haagen-Dazs.

Cô hơi giật mình, ký ức phủ bụi đã lâu hiện về trong tâm trí cô.

Đôi má Khâu Trừng nhuốm màu đỏ hồng.

Cô mỉm cười, giọng nói bình thản cảm ơn anh, “Cảm ơn anh.”

Nói xong, cô cầm túi đưa cho anh, nói, “Anh lấy một ít đi, có nhiều lắm.”

“Anh mua cho em, anh không ăn kem.” Thu Trình lắc đầu nói, lắc lắc chiếc túi đồ còn lại trong tay, cười đứng đắn vô tội, thản nhiên trả lời cô, “Anh ăn cam.”

Ăn, cam.

Thái dương Khâu Trừng đột nhiên giật giật trước những lời nói này của anh.

Vành tai cô lập tức đỏ bừng, toàn thân nóng rực và xấu hổ.

Sắc mặt cô đỏ bừng như say rượu, vừa định giả vờ bình tĩnh nói với anh là cô phải về nhà đây, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Tống Khiết đứng ở cửa thang máy sửng sốt nhìn đôi nam nữ.

Khâu Trừng xoay người nhìn thấy mẹ, kinh ngạc hỏi, “Mẹ?”

Cô khó hiểu hỏi, “Sao nửa đêm mà mẹ còn ở đây?”

Tống Khiết đi ra khỏi thang máy, ý cười tràn ngập khuôn mặt, “Không phải con nói là nhớ mẹ sao? Mẹ đi đến gặp con.”

“Thế thì mẹ phải nói trước cho con chứ!” Khâu Trừng cau mày.

“Mẹ chỉ muốn tạo bất ngờ cho con thôi…”

Tống Khiết nói xong, nhìn về người đứng bên cạnh cô là Thu Trình, hỏi con gái mình, “Đây là… hai con hẹn hò?”

Khâu trừng không nghĩ đến việc mẹ gặp người “bạn trai hợp tác” của cô gặp mặt nhau nhanh như vậy, đành phải giới thiệu nói, “Anh ấy chính là đối tượng con đang tìm hiểu mà con nói với mẹ ấy.”

Tống Khiết chợt nhận ra, “À, cậu này có tên giống con đúng không?”

Bà trầm ngâm nhìn Thu Trình, cười nói, “Mẹ thấy cậu bé này có chút quen mắt.”

Thu trình khẽ mỉm cười, lễ phép chào, “Cháu chào dì.”

“Chào cháu.” Tống Khiết cười nói, sau đó thắc mắc, “Cháu có đeo kính trong ảnh đúng không?”

Thu Trình trả lời, “Vâng.”

Tống Khiết nói, “Dì nhớ trong ảnh cháu đeo kính nên bây giờ nhìn bên ngoài không nhận ra được.”

Bà lại nhìn đánh giá Thu Trình thêm vài lần nữa, chỉ cười khen, “Cháu ngoài đời thật đẹp trai ăn đứt ảnh chụp.”

Thu Trình nhẹ nhàng mỉm cười.

“Hai con là…” Tống Khiết vẫn duy trì nụ cười trên mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

Bà hụt hẫng hỏi Khâu Trừng, “Có phải mẹ đột nhiên đến đây quấy rầy con không?”

Khâu Trừng vội vàng nhíu mày, nói, “Mẹ thật là…”

Cô giải thích, “Mẹ nghĩ nhiều rồi, anh ấy ở nhà đối diện.”

Chỉ là sống đối diện thôi à.

Lông mày của Tống Khiết cau trong giây lát, nhưng nhanh chóng giãn ra.

Khâu Trừng không nhìn thấy, nhưng Thu Trình thì thấy rõ.

“À, mẹ còn tưởng Thu Trình muốn đưa con lên tận nhà chứ.” Khoé miệng Tống Khiết nở ra một nụ cười.

Ngay sau đó, bà quay sang Thu Trình, nhẹ nhàng nói, “Hôm khác cháu đến nhà dù chơi nhé, hôm nay muộn quá rồi.”

Thu Trình bình tĩnh gật đầu, “Vâng ạ.”

Sau đó Khâu Trừng nhanh chóng bị mẹ kéo tay, mở cửa vào nhà.

Thu Trình trơ mắt nhìn cánh cửa nhà cô đóng lại.

Bóng lưng cô biến mất trong nháy mắt dưới tầm mắt của anh.

Ánh mắt người đàn ông tối dần, sự bất mãn dâng lên trong đáy mắt anh.

Thu Trình mím đôi môi mỏng, siết chặt bàn tay đang cầm túi mua hàng.

_

Anh thực sự muốn tóm lấy cô và giấu cô chỉ bên cạnh anh.

Đừng để bất cứ ai tiếp cận cô, chạm vào cô.

Kể cả người thân của cô.

Editor có lời muốn nói: Tui rất thích ăn kem Haagen-Dazs luôn, không ngon không lấy tiền.

P/S: Công nhận nam chính chiếm hữu thiệt đó bà con, tui mong càng về sau ổng sẽ vì nữ chính mà tiết chế lại một chút.