Trong bếp, trong khi đợi nước sôi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm một chỗ, ánh mắt không nhìn chính xác vào điểm nào cả, tinh thần cũng đã trôi về quá khứ theo hơi nóng đang dần tăng lên.
Hồi đó cô đã thỏa thuận cùng anh là cùng thi vào Đại học Thẩm Thành.
Thành tích của họ hoàn toàn có thể thi đỗ vào trường Đại học Thẩm Thành.
Nhưng trong kì thi đại học, Khâu Trừng không có thành tích không tốt, nên đã không đỗ đại học.
Để theo kịp anh, Khâu Trừng quyết định học lại và năm sau, cô đã đến tìm anh với tư cách là một sinh viên năm nhất.
Năm ấy, thời tiết rét đậm. Một ngày nọ, cô bị sốt vào buổi tối, nhưng ngày hôm đó cha mẹ cô có việc ra ngoài, phải sau nửa đêm mới về đến nhà.
Trước khi ngủ, Khâu Trừng gọi điện thoại cho Thu Trình, nói rằng mình không thoải mái, choáng váng, chân không có cảm giác. Anh bảo cô đo nhiệt độ, và đúng là cô bị sốt/
Khâu Trừng cố nén cảm giác không khỏe, đi đến tủ thuốc, nhưng lại phát hiện ra thuốc hạ sốt đều đã hết hạn.
Mà bên ngoài đang có tuyết rơi, hơn nữa cơ thể đang khó chịu nên Khâu Trừng cũng không muốn ra ngoài mua thuốc.
Sau khi tắt điện thoại,cô liền lên giường đắp chăn che kín người, ý thức hỗn độn, mơ màng sắp ngủ.
Không biết qua bao lâu, Khâu Trừng bị tiếng chuông di động đánh thức.
Cô mở mí mắt nóng bỏng lên,nhìn đến là cuộc điện thoại của bạn trai,liền mở máy với giọng khàn khàn và lười biếng: Alo?
“Cam nhỏ”, giọng nói mạnh mẽ của Thu Trình vang lên, tiếng thở hổn hển, “Anh đang ở trước khu nhà em, không phải người ở đây nên anh không được vào.”
Khâu Trừng lấy lại tỉnh táo, cô vội vàng hỏi: “Sao anh lại ở đây? Anh đến đây làm gì?”
Thu Trình không trả lời, nói, “Anh mua cho em thuốc hạ sốt, em xuống lấy có được không?”
Khâu Trừng để Thu Trình đưa điện thoại cho bảo vệ, nói địa chỉ của cô và kiểm tra điện thoại cố định, thuyết phục nhân viên bảo vệ mở cửa cho Thu Trình.
“Anh Trình, nhà em ở tòa nhà số 7”. Khâu Trừng nói, đã mặc xong quần áo, đi giày và lấy chìa khóa để đi ra ngoài để xuống dưới nhà.
Cô vừa đến dưới tầng, đã nhìn thấy một bóng người đi xe đạp phóng thẳng về phía cô.
Thu Trình dừng lại trước mặt cô.
Anh lấy thuốc hạ sốt từ trong túi áo khoác ra và đưa cho cô.
Khâu Trừng lại chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đỏ ửng, gần như tím tái của anh trong vài giây, rồi ngước mắt lên nhìn anh.
Nam sinh toàn thân trắng tinh, không chỉ có trên người dính đầy tuyết,mà trên lông mày cùng lông mi cũng phủ đầy tuyết. Trông giống như một người tuyết vậy.
Trong ngày mùa đông rét lạnh đến như vậy, mà cả người anh ướt đẫm mồ hôi.
Thu Trình đổ mồ hôi đầm đìa, trán và tóc ướt sũng, từng hạt mồ hôi trượt xuống đường nét mượt mà của anh, ngưng tụ ở chóp mũi và cằm, rồi từng giọt, từng giọt chảy xuống.
Khi biết cô bị sốt, trời đã không còn sớm, lúc ấy phương tiện công cộng đã nghỉ. Lại vì tuyết rơi nặng, anh không thể gọi taxi, cuối cùng chỉ có thể đi xe đạp.
Từ nhà Thu Trình đến nhà cô cũng không gần, hơn nữa trời có tuyết rơi.
Khâu Trừng khó chịu lại đau lòng.
Anh ấy đã phải đi bao lâu mới đến được đây? Có bị ngã trên đường hay không?
Nhìn thấy trên người anh ấy đầy tuyết, chắc là ngã rồi.
Cô nắm lấy tay anh, không ngừng làm nóng và xoa đôi tay anh, để làm cho anh ấm áp.
Khâu Trừng một bên giúp anh hà hơi xoa tay, một bên đau lòng muốn khóc.
Đôi mắt cô dần sưng lên,những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống bàn tay anh.
Khâu Trừng chủ động ôm lấy anh.
Quần áo của anh lạnh cóng,nhưng cơ thể anh ta không ngừng tỏa nhiệt,nóng bỏng.
Cô nép mình trong vòng tay anh, dùng nắm tay không có sức lực gì mà đánh vào lưng anh, khóc nức nở: “Tuyết rơi lớn như vậy, anh tới đây làm gì? Em bị sốt, ngủ một giấc rồi lại khỏi, không chết được đâu mà!”.
“Nếu trên đường anh xảy ra chuyện, em biết phải làm gì bây giờ?”
Thu Trình còn đang thở hổn hển, nghe cô nói vậy,khóe miệng anh giương lên, giơ tay gắt gao ôm chặt cô
“Anh sẽ không xảy ra chuyện gì, muốn tới gặp em, làm sao có thể để bản thân gặp nguy hiểm được.” Anh nhẹ nhàng nói, sau đó nói lời lưu luyến mà dỗ cô:
“Cam nhỏ, đừng khóc.”
……..
Nước trong nồi đã sôi.
Khâu Trừng hoàn hồn lại, bỏ mì vào, dùng đũa đảo vài vòng.
Cho đến bây giờ, nghĩ đến người vì cô mà không màng gió tuyết, đi suốt đêm đưa thuốc cho cô, Khâu Trừng không thể không rung động.
Bây giờ chẳng có mấy người như vậy, sẽ vì cô mà liều lĩnh, bất chấp hậu quả.
Khâu Trừng ăn mì và uống thuốc dạ dày Thu Trình mang đến cho cô.
Đã lâu cô không có được một giấc ngủ ngon như đêm nay.
Sáng hôm sau.
Khâu Trừng và Trình Tri gặp nhau ở tầng một của một trung tâm thương mại.
Ngay khi Trình Tri nhìn thấy Khâu Trừng, cô ấy vui vẻ ôm lấy tay cô. Hai người chậm rãi đi dạo, thấy cửa hàng trang sức thì muốn vào xem một chút.
Các cô gái thường tám với nhau đủ loại chuyện trên trời, dưới đất, từ những người nổi tiếng đến những người xung quanh, từ công việc đến tình cảm. Bọn họ hầu như có thể nói về mọi thứ.
Khâu Trừng và Trình Tri cũng không phải là ngoại lệ.
Trong khi trò chuyện,Khâu Trừng tiết lộ với Trình Tri rằng cô đã gặp Thu Trình trong bữa tối hẹn hò mù quáng.
“Ôi mẹ ơi…” Trình Tri sau khi nghe chuyện còn xấu hổ hơn cả Khâu Trừng nữa, “Đi xem mắt mà gặp lại người yêu cũ thật sự quá xấu hổ”.
Khâu Trừng thở dài, cười nói, “Ai nói không phải đâu”.
Trình Tri đang ở trong giới biên kịch,nói đùa rằng, “Đây chính là chuyện chỉ xuất hiện trong kịch bản.”
Khâu Trừng cũng cười: “Tao chính là tư liệu sống cho mày đây.”
Cô còn nói hai người làm đối tác để qua mắt bố mẹ.
Trình Tri khϊếp sợ mà trợn to mắt: “Mày còn làm như thế nữa á?”
Khâu Trừng bất lực: “Không có cách nào khác, mẹ tao thúc giục quá, vừa hay anh ta đề nghị cách này, tao chỉ biết đồng ý”.
“Anh ta đã đề cập chuyện này?” Trình Tri nói, “Cam nhỏ, mày có chắc anh ta hết tình cảm với mày chưa?”
Khâu Trừng cau mày không lập tức phủ nhận.
Trong lòng cô cũng không để ý.
Anh thật sự tốt với cô, nhưng điều này không rõ ràng lắm.
Bởi vì hoàn toàn hợp lý khi sử dụng anh ấy như một người bạn trai giả, người hoàn toàn phù hợp với vai diễn và thực hiện nghĩa vụ của mình.
Rốt cuộc, anh đã đề cập trước đó rằng, anh sẽ sớm hóa thân thành nhân vật này càng sớm càng tốt, để trở thành bạn trai mà cô cần.
Khâu Trừng im lặng trong giây lát, rồi có chút lơ đãng đáp: “Hẳn là sẽ không đâu.”
Có ai bị đá xong còn chủ động theo đuổi đối phương đâu, tự tìm đau khổ sao?
Không oán hận cô cũng đã là rộng lượng lắm rồi.
“Tao với anh ấy đại khái như là…” Khâu Trừng nỗ lực cách so sánh chuẩn nhất nói: “… Hợp tác cùng có lợi, vì đạt được mục đích của mỗi người.”
Nói xong, cô giật giật khóe miệng, và cụp mắt xuống.
Chờ đến khi quan hệ hợp tác này kết thúc, cô và anh ta sẽ không còn gì liên quan đến nhau nữa.
Hai người đi vào một cửa hàng quần áo, Khâu Trừng lấy một chiếc váy ra ướm thử vào người, vừa soi gương vừa tâm sự cùng Trình Tri: “Điều bí ẩn nhất là, gần đây tao đã thuê nhà bên ngoài, không hiểu sao lại thuê đúng nhà đối diện với nhà của anh ta”
Trình Tri không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, xúc động nói: “Quả nhiên, nghệ thuật đến từ cuộc sống, và cuộc sống như một vở kịch.”
Khi hai người đang nói chuyện, Trình Tri nhận được tin nhắn trên Wechat.
Là tin nhắn của Thu Trình gửi tới, người đã lâu không liên lạc với cô, mời cô tối 16 này cùng nhau ăn một bữa cơm,vì hôm đó là sinh nhật anh ta.
Trình Tri bị sốc đến mức thốt ra một câu: “ Mẹ kiếp.”
Khâu Trừng treo cái váy lên, quay sang nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trình Tri, cười nói: “Sao thế? Trúng vé số à? Ngạc nhiên như vậy?
“ Còn hơn là trúng số nữa đấy,” Trình Tri sững sờ nhìn Khâu Trừng, “Thu Trình thế mà gửi cho tao một tin nhắn Wechat, mời tớ tối 16 này tới dự sinh nhật của anh ta.”
Khâu Trừng lông mi khẽ động, ngữ khí tự nhiên nói: “Ngày đó là sinh nhật dương lịch của anh ấy.”
Trình Tri vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc khi Thu Trình mời cô ấy đi ăn tối, cô lẩm bẩm: “Tao phải hỏi Trần Chu Lương một chút mới được.”
Khâu Trừng lặng lẽ lấy điện thoại ra, nó yên lặng và không có tin nhắn mới.
Một lúc sau, Trình Tri nói với Khâu Trừng: “Anh ấy cũng mời Trần Chu Lương.”
“Này, cam nhỏ, còn mày thì sao?’ Trình Tri nói: “ Nếu anh ta đối xử tốt với mày, còn là người yêu trên danh nghĩa với mày, nhất định sẽ mời mày qua.”
Khâu Trừng hơi nhấc khóe miệng, nhún vai nói: “Vẫn không thấy gì.”
Trình Tri cảm thấy hành động này của Thu Trình thật khó hiểu.
Một trăm năm đều không có liên lạc với mình,thế mà còn mời mình, sao lại không mời Cam nhỏ chứ?
Không biết vì sao, Trình Tri có chút xấu hổ, cô sắp xếp lại lời nói, bình tĩnh an ủi: “Thông thường, những người quan trọng nhất đều được để lại sau cùng, và những người càng quan trọng thì càng ít có khả năng trực tiếp mời bạn qua Wechat, hoặc là gọi điện thoại, nếu không cũng là đến gặp trực tiếp”.
“Anh ấy không muốn gặp mày mà lại nói chuyện này với mày đâu.”
Khâu Trừng cười cười, không nói chuyện.
Có lẽ, cô đã từng là người quan trọng nhất trong lòng anh. Nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.
Kế tiếp, cứ cách một đoạn thời gian, Khâu Trừng sẽ không tự chủ được mà kiểm tra điện thoại.
Cô cảm thấy, anh ta sẽ không đem cô vào danh sách bạn tốt, nên cũng không hề ôm mong dợi không thực tế.
Đột nhiên, một thông báo Wechat vang lên trên điện thoại.
Khâu Trừng lập tức mở Wechat, nhưng đó chỉ là một tin nhắn thông báo từ hệ thống.
Cô hít một hơi thật sâu, tắt màn hình điện thoại, chợt cảm thấy nhẹ nhõm vì sẽ không có ai mời bạn gái cũ đi dự sinh nhật mình cả.
Thu Trình cũng không ngoại lệ.
Buổi chiều, Thu Trình hỏi Thu Phỉ: “ Bà Nội ơi, món canh nào thì tốt cho dạ dày thế?”
Thu Phỉ cười tủm tỉm nhìn anh, hỏi: “ Cháu muốn nấu canh cho cô bé kia sao?”
Thu Trình mặt mày đầy ý cười, thản nhiên trả lời bà: “ Cô ấy bị đau dạ dày, cháu muốn nấu cho cô ấy một món canh mà bổ dưỡng cho dạ dày.”
“Canh sườn heo nấu với nấm trà rất ngon.” Thu Phỉ nói: “Để bà dậy cháu cách nấu.”
“Vâng ạ”, Thu Trình vui vẻ đồng ý, “Cảm ơn bà.”
Dưới sự hướng dẫn của bà nội, Thu Trình cho tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào nồi và bắt đầu nấu canh.
Khi anh ấy cầm điện thoại lên để tính thời gian, anh ấy thấy Trần Chu Lương đã gửi cho mình một tin nhắn Wechat.
Trần Chu Lương: [ Chỉ có tao và Trình Tri?]
Thu Trình: [ Còn một người nữa.]
Trần Chu Lương: [Ai?]
Thu Trình: [ Không nói cho mày.]
Thu Trình: [ Đến lúc đó mày sẽ biết.]
Trần Chu Lương: [Mày mà còn úp úp mở mở với tao thế à, không phải là một cô gái chứ? Mày có bạn gái mới?]
Thu Trình: [ Ở một góc nhìn nhất định, xem như là thế đi.]
Trần Chu Lương: [ Thu Trình, lời nói của mày quá nghiêm túc rồi.]
Trần Chu Lương: [ Này, trước đây tao không nhắc đến vì tao sợ chọc vào nỗi đau của mày, nhưng mày cũng nên tìm bạn gái mới từ lâu rồi.]
Trần Chu Lương: [ Năm đó, Khâu Trừng không màng đến tình yêu mấy năm của hai người, nói chia tay liền chia tay, cô ấy ra nước ngoài chơi rồi biến mất, người phụ nữ vô tình vô tâm như vậy không cần cũng được!]
Giây tiếp theo, Trần Chu Lương tiếp tục gửi tin nhắn: [Chúc mừng anh Trình cuối cùng cũng có một mối tình mới!]
Trước mắt, tin nhắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, hệ thống nhắc nhở: [ Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.]
Trần Chu Lượng: “???”
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Mình bị anh Trình kéo vào danh sách đen? Vì sao?!
Một suy đoán thoáng qua đầu Trần Chu Lương.
Chẳng lẽ… Bạn gái mới của anh Trình là Khâu Trừng? Khâu Trừng về nước rồi???
Trần Chu Lương thấp thỏm đi tìm Trình Tri để làm rõ chuyện này, khi biết được là cô ấy đã về nước, Trần Chu Lương như bị sét đánh.
Vừa rồi mình mới nói với anh Trình cái gì chứ???
Chạng vạng, Khâu Trừng về đến nhà, nghỉ ngơi một lát, sau đó liền lấy quần áo mới mua ra, cắt rời nhãn mác rồi cho vào máy giặt.
Chuông cửa vang lên, Khâu Trừng từ nhà vệ sinh đi ra, tới cửa ra vào.
Mở màn hình lên, liền thấy Thu Trình đứng ở ngoài cửa.
Ngay lúc ấy,trái tim cô như ngừng đập.
Khâu Trừng dường như không có việc gì mà mở cửa, ngước mặt lên nhìn anh, đối diện với đôi mắt đào hoa của anh ấy, ngữ khí tự nhiên hỏi: “ Làm sao vậy?”
Thu Trình đưa cho cô bình giữ nhiệt, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “ Bà anh nấu canh bổ dưỡng dạ dày.”
Khâu Trừng được yêu quý mà lấy làm sợ hãi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai người bọn họ đang là người yêu trên danh nghĩa, nên khi bà anh ấy biết cô đau dạ dày rồi nấu canh để anh ấy mang qua cũng là bình thường.
Khâu Trừng nhận lấy bình giữ nhiệt, và nói lời cảm ơn: “ Cảm ơn… Thay em gửi lời cảm ơn tới bà nội của anh nhé.”
Thu Trình cười cười, đáp: “ Ừ.”
Ngay sau đó, anh hỏi cô: “ Tối hôm 16 này em có rảnh không?”
Khâu Trừng sửng sốt, không trả lời ngay.
Trong đầu cô, đột nhiên nhớ đến ban ngày Trình Tri nói: “Thông thường những người quan trọng nhất sẽ được sếp cuối cùng, hơn nữa càng là người quan trọng thì sẽ không mời trên Wechat, mà sẽ gọi điện thoại hoặc nói trực tiếp.”
“Cam nhỏ?” Thu Trình thấy cô nói lời nào, thấp giọng,nhẹ nhàng nói.
Khâu Trừng lúc này mới có phản ứng lại, cô lung tung gật đầu, “Ừm … Có.”
“Em có thể tới tham dự sinh nhật của anh được không?” Thu Trình dùng giọng điệu dò hỏi, để cho cô nói ra lựa chọn của mình. Mà không phải cưỡng ép cô đi tham gia sinh nhật của anh.
Khâu Trừng hồi hộp trả lời: “ Được.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, Trên mặt Thu Trình nháy mắt lộ ra một nụ cười sung sướиɠ.
“Một lời đã định, hôm ấy Trình Tri và Trần Chu Lương cũng tới.”
“Ừ.” Cô gật đầu, cười nhẹ nhàng
Khi Thu Trình quay người để về nhà, anh đột nhiên quay lại và gọi cô: “Cam nhỏ.”
Khâu Trừng đang bối rối khi anh gọi cô, cô ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt quyến rũ của anh với một nụ cười.
“Khi trước em nói, muốn mời anh ăn cơm. Anh có thể chọn thời gian và địa điểm không?” Giọng điệu của anh mang theo ý cười có thể gọi là ôn nhu.
Khâu Trừng không nghĩ nhiều, và đồng ý, “Vâng.”
Nụ cười trên khóe miệng Thu Trình mở rộng, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia thành công xảo quyệt.
“ Được, khi đã chọn xong ngày, anh sẽ cho em biết.”