Chương 40

Lúc này Dương ma ma bước ra từ trong viện, im lặng cầm lấy hòm thuốc của Kỷ Đào, cười nói: “Nhà các ngươi toàn là những người trẻ tuổi, không biết người mang thai ai cũng phải trải qua mấy thứ này. Mấy chuyện như vậy ta cũng đã thấy nhiều rồi, đều không có chuyện gì lớn cả, đợi qua đoạn thời gian này là tốt rồi.”

Giọng điệu Dương ma ma rất nhẹ nhàng, trên mặt bà lại mang đầy ý cười.

Dương Đại Viễn nhìn thấy, cũng khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Kỷ Đào xoay người bước vào nhà, lại bị Dương Đại Viễn ngăn lại: “Kỷ cô nương, ngươi cứ đi đến chỗ bọn ta khám thử xem sao đi, nếu thật sự như ma ma nói thì vẫn là tốt nhất. Chỉ là tình hình của đại tẩu của ta thật sự rất nghiêm trọng, đã hai ba ngày rồi cũng chưa ăn được chút gì, ngay của uống nước cũng nôn ra, chúng ta đều đang nghi ngờ rằng liệu có phải là nàng ấy ăn trúng gì đó nên hỏng bụng.”

“Được rồi.” Kỷ Đào lại lần xoay người đi về phía Dương gia, gia cảnh của Dương gia bây giờ cũng rất tốt rồi, rất bỏ công với việc mời đại phu bốc thuốc cho Phùng Uyển Phù, nàng cũng không có thù với bạc.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ma ma đi cùng với ta đi."

Dương Đại Viễn vẫn chưa từ chối, dù sao thì chuyện Phùng Uyển Phù mang thai, Dương ma ma cũng biết.

Vừa đi qua một con đường, chuẩn bị quẹo vào đường đi vào Dương gia, xa xa đằng trước có một nam tử thanh sam, nhìn qua thì tầm khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt mày tuấn tú, khóe miệng hơi có nét cười cong cong, đuôi mắt hơi xếch lên. Khuôn mặt vẫn còn được coi là văn nhã, bước chân như hư không, dưới mắt còn có quầng thâm, vừa nhìn đã biết đây là dáng vẻ do túng dục quá độ.

Kỷ Đào vừa nhìn một cái đã thu hồi tầm mắt, nàng chưa từng gặp qua người này, có lẽ người này là thân thích nào đó của người trong thôn Đào Nguyên.

Kỷ Đào cũng không có ý định quản người kia là người nào nhưng người ta lại cứ không chịu buông tha cho nàng, có mấy người đi tới gần nàng, người nọ đối với nàng vô cùng văn nhã, đại khái là muốn làm ra một bộ dáng công tử nhã nhặn, đáng tiếc làm có chút quá mức cho nên thành ra không giống ai.

Dương Đại Viễn vô cùng không kiên nhẫn nhưng mà người ta cũng không phải tới để tìm hắn mà là tìm Kỷ Đào. Hắn vẫn phải kiềm chế lại để xem ý tứ của Kỷ Đào.

“Tiểu sinh tên là Tiền Tương Vũ, gặp qua cô nương.” Thanh âm của hắn hơi khàn khàn.

Thanh âm của hắn khiến cho Kỷ Đào cảm thấy có chút khó chịu, tựa hồ giống như yết hầu có cái gì đó, làm cho người nghe có chút cảm giác hắn đang muốn họ ra ngoài.

Kỷ Đào mặt không đổi sắc, Dương ma ma đã tiến lên một bước nói: “Ngươi là ai?”

“Tiểu sinh muốn hỏi đường, xin hỏi cô nương, đường đến Kỷ gia đi như thế nào vậy?” Tiền Tương Vũ đối với lời của Dương ma ma phảng phất giống như không nghe thấy, khăng khăng nhìn Kỷ Đào hỏi.

Kỷ Đào xoay người, nhìn về phía cửa lớn Kỷ gia, lại một lần nữa xoay người lại nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là người nào của Kỷ gia?”

Tiền Tương Vũ tựa hồ không cảm giác được sự lãnh đạm trong lời nói của Kỷ Đào, cười nói: “Hiện tại thì vẫn chưa phải người trong Kỷ gia nhưng tương lai thì chưa chắc.”

Sắc mặt của Dương ma ma trở nên khó coi, Kỷ Đào gật gật đầu nói: “A, Kỷ gia chỉ có một nữ nhi, ngươi có phải hay không.

Tiền Tương Vũ liền lộ ra chút tươi cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, trên mặt hơi hơi buồn rầu, nhíu mày nói: “Gia tỷ đối với hôn sự của ta quá mức để bụng, ta cũng không tiện làm trái ý của tỷ ấy, chỉ là tùy ý đi qua một chút mà thôi.”

Cuối cùng còn nói ra một câu đầy ẩn ý: “Kỷ gia kia cho dù là đại phú đại quý, ta cũng không muốn. Hôm nay khi ta vừa nhìn thấy cô nương, liền cảm thấy giống như đã từng quen thuộc, khả năng chúng ta kiếp trước đã từng có duyên phận, cô nương Kỷ gia chắc chắn có duyên phận của riêng nàng, cô nương yên tâm.”

Yên tâm cái đầu nhà ngươi.

Kỷ Đào hơi hơi mỉm cười, môi cùng da thịt đều lộ ra chút sắc hồng, ánh mắt long lanh như sao sáng trên bầu trời, dung mạo so với đệ nhất mỹ nhân được tuyển chọn ở trên trấn cũng không hề thua kém chút nào. So với đệ nhất mỹ nhân, cô nương ở trước mặt này lại càng hoạt bát sinh động hơn, thần thái trong ánh mắt tựa hồ có thể làm cho tâm tình của người ta tốt lên.

Hai mắt của Tiền Tương Vũ càng nhìn càng sáng, liền nghe thấy một cô nương xinh đẹp ở phía đối diện cười với nam tử trẻ tuổi bên cạnh đang tỏ ra không kiên nhẫn: “Dương nhị ca, phí chữa bệnh lần này ta không cần nữa, có thể giúp ta tẩn hắn một trận có được hay không?”

Tiền Tương Vũ còn chưa kịp phản ứng lại ý tứ của Kỷ Đào, một bàn tay như vũ bão liền rơi xuống trên mặt của hắn, đáng thương cho hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối, không có chút sức lực nào để chống trả.

Kỷ Đào khoanh tay trước ngực, nhìn Dương Đại Viễn không tốn chút sức lực nào mà đem Tiền Tương Vũ đánh tới mức lăn lộn trên đất, trong miệng còn không ngừng xin tha.

“Dừng tay, dừng tay, trên đời này còn có vương pháp hay không?”

Mắt thấy trên mặt hắn đã bầm tím một mảng, thân mình cũng bị đánh cong thành con tôm, Dương Đại Viễn mới thu tay về.

Kỷ Đào cười lạnh một tiếng: “Còn muốn nói một câu “Cô nương yên tâm’ hay không?”

Tay của Tiền Tương Vũ đặt ở giữa lông mày và vết bầm tím, nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Kỷ Đào, vội chuyển dời ánh mắt, run run rẩy rẩy nói: “Cô nương, tiểu sinh không cố tình mạo phạm, cô nương đã trách oan ta rồi.”

Kỷ Đào cười lạnh nói: “Như thế nào, là ta oan uổng ngươi không thành sao, lời vừa rồi mà ngươi nói ra còn không phải là mạo phạm một cô nương như ta hay ao?"

Tiền Tương Vũ tựa hồ muốn khóc, ôm lấy đầu, bây giờ hắn chỉ cảm thấy chỗ nào trên người cũng đều đau nhức, nghe vậy liền không dám chậm trễ, nhanh chóng mở miệng nói: “Vửa rồi là tiểu sinh càn rỡ rồi, vẫn cầu cô nương khoan thứ cho.”

Kỷ Đào vừa lòng nói: “Đi thôi.”