Chương 4: Tìm Ma Ma

“Ta sẽ đi tìm ma ma cho Đào nhi.” Kỷ Duy đúng là cực kỳ yêu thương Kỷ Đào, ông ấy không đành lòng để khuê nữ của mình cảm thấy thất vọng.

Niềm hy vọng ở trong đôi mắt của Kỷ Đào lập tức biến mất, cô vốn tưởng rằng Kỷ Duy có thể ngăn cản những suy nghĩ không thực tế của Liễu thị, nhưng không ngờ là ông ấy cũng quan tâm đến chuyện tìm một ma ma.

Cô nương của một gia đình làm nông, nhưng không xuống ruộng làm việc và cũng không nhúng tay làm việc nhà được thì giống như là đang được nuôi dạy như những cô nương ở gia đình giàu có trong kinh thành vậy.

"Phụ thân ..." Kỷ Đào định đấu tranh một lần cuối cùng.

Kỷ Duy giơ tay ngăn cản, cười nói: "Mấy ngày trước ta đã nhờ vả đại ca. Huynh ấy nói sẽ đưa một ma ma đến đây. Con cứ yên tâm và chờ đợi đi."

Kỷ Đào im lặng.

Đại ca của Kỷ Duy tên là Kỷ Quân, là người duy nhất có xuất thân từ gia đình nông dân ở thôn Đào Nguyên đi thi kỳ thi của triều đình trong một trăm năm qua. Ông ấy là một người nổi tiếng ở thôn Đào Nguyên và thậm chí còn nổi tiếng ở khắp thị trấn Cổ Kỳ. Có rất nhiều người ở những huyện xa hơn đều được nghe nói và biết đến Kỷ Quân...

Kỷ Duy có thể trở thành trưởng thôn phần lớn cũng là bởi vì có một ca ca làm quan là Kỷ Quân.

"Đúng rồi, nàng không nên nói những câu nói vừa rồi nữa. Cô nương kia là phúc hay là họa đối với huynh đệ của Dương gia vẫn là một điều chưa thể xác định được.” Kỷ Duy dặn dò.

Mặc dù Liễu thị không vui và cũng không cảm thấy nói một chút ở trước mặt người trong gia đình thì có cái gì là không ổn, nhưng bà ấy cũng không hề phản bác.

Kỷ Đào ở một bên nhìn, trong lòng cô hiểu rõ rằng cho dù Kỷ Duy quan tâm và yêu thương Liễu thị nhưng địa vị làm chủ gia đình của ông ấy vẫn không thể bị lung lay.

“Chúng ta phải cảm ơn đại ca về chuyện mời ma ma.” Liễu thị mỉm cười và đưa cho Kỷ Duy một chén trà.

Kỷ Duy gật đầu.



Ngày tháng trôi qua êm đềm, đối với chuyện ở trong thôn có thêm một cô nương có vẻ như là một tiểu thư của gia đình giàu có, ban đầu vẫn có người bàn tán say sưa, nhưng thời gian trôi qua thì cũng không còn cảm thấy thú vị nữa.

Vào một ngày, Kỷ Đào nằm hóng gió ở dưới tán cây to như thường lệ, làn gió nhẹ lướt qua gò má, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Đào định đứng dậy thì Liễu thị ở trong phòng đã đi ra ngoài sân rồi mở cửa.

Ngay sau đó, bà ấy dẫn Phùng Uyển Phù mặc một bộ quần áo vải màu xanh lam đi vào, từ rất xa mà cười nói: "Đào nhi, Phùng cô nương tới tìm con này."

Kỷ Đào hơi kinh ngạc, nếu như nhớ không lầm thì cô và Phùng Uyển Phù không quen thuộc với nhau lắm.

Nghĩ như thế, cô liền đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười thân thiện.

“Phùng cô nương tới tìm ta có chuyện gì vậy?” Kỷ Đào dựa vào ghế và hỏi với vẻ thản nhiên.

Dù mặc một bộ quần áo vải màu xanh lam nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp của Phùng Uyển Phù. Nàng ta ngồi ở một cái ghế khác, trên mặt nở nụ cười hiền lành, đưa tay mở hộp thức ăn mà mình mang đến rồi nhẹ nhàng nói: "Nghe Đại Thành ca ca nói rằng trong lúc ta vô tình ngã xuống giếng vào ngày hôm đó, Đào nhi muội muội đã cứu ta. Hôm nay, ta đặc biệt mang một chút đồ ngọt của quê hương do chính tay ta làm đến cho muội để thể hiện lòng biết ơn."

Ánh mắt Kỷ Đào theo động tác của nàng ta nhìn vào trong hộp thức ăn, chỉ thấy ở bên trong có những cái bánh ngọt nhỏ, màu trắng như ngọc được sắp xếp gọn gàng và có thể coi như là khá tinh xảo.

Phùng Uyển Phù rất tự tin vào tay nghề của mình, nàng ta bưng tới đưa cho Kỷ Đào và cười nói: "Đào nhi muội muội nếm thử xem mùi vị thế nào?"

Trong lòng Kỷ Đào cảm thấy khó hiểu, cô nhìn kỹ mấy cái bánh ngọt một chút, rồi lại nhìn Phùng Uyển Phù một chút. Lúc này, cô mới phát hiện Phùng Uyển Phù đang tỏ ra cực kỳ tự tin, thậm chí là tự phụ.

Cô cầm lấy một cái bánh ngọt và nếm thử một miếng, nó có mùi thơm thoang thoảng của hoa và vị ngọt từ đầu lưỡi vào đến tận trong lòng.

“Có ngon không?” Phùng Uyển Phù cười hỏi.



Kỷ Đào tùy ý gật đầu. Cô thực sự không thích ăn đồ ngọt, cô cảm thấy lý do tại sao có nhiều người thích ăn đồ ngọt như vậy có lẽ là bởi vì đường rất đắt. Nếu đồ ngọt được cho vào càng nhiều đường thì càng nhiều người thích chúng.

Nhìn vẻ mặt tùy ý của Kỷ Đào thì thấy rõ ràng là cô không thích món bánh ngọt của nàng ta. Dựa theo suy nghĩ của nàng ta thì những cô nương ở nông thôn giống như Kỷ Đào nhất định là sẽ rất thích món bánh ngọt của nàng ta mới đúng. Không đạt được kết quả như mong muốn, Phùng Uyển Phù cảm thấy hơi thất vọng, nàng ta thu dọn hộp thức ăn rồi cười nói: "Đào nhi muội muội, hôm nay ta còn phải lên núi, hôm nào rảnh ta sẽ lại đến thăm muội."

“Sau này Phùng cô nương gọi ta là Đào nhi là được rồi.” Kỷ Đào nghiêm túc nói.

Nhưng ở trong mắt của Phùng Uyển Phù, có lẽ Kỷ Đào chính là một hài tử không muốn thừa nhận mình vẫn còn là một hài tử, nàng ta tùy ý gật đầu đáp lại, cầm lấy hộp thức ăn rồi rời đi.

“Phùng cô nương đi thong thả nhé.” Liễu thị xuất hiện đúng lúc, bà ấy mỉm cười đưa nàng ta đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa sân, bà ấy quay đầu lại thì liền nhìn thấy Kỷ Đào đang dựa vào ghế với dáng vẻ lười biếng, bà ấy cười nói: "Bánh ngọt ăn có ngon không?"

Kỷ Đào lắc đầu: “Nó ngọt quá ạ."

Liễu thị đi tới, chạm vào khuôn mặt ửng hồng bởi vì phơi nắng của cô: "Hài tử ngốc, làm gì có cái bánh ngọt nào mà không ngọt chứ?"

Kỷ Đào cọ má vào tay Liễu thị và nói: "Nương, nương cũng ăn đi."

Liễu thị bật cười.

“Con có nghe thấy nàng ta nói mình muốn về nhà không?” Liễu thị tò mò hỏi.

Kỷ Đào lắc đầu, nhìn bộ dạng của Phùng Uyển Phù thì có vẻ như nàng ta không hề có ý định về nhà.

Liễu thị suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Đúng rồi, tối hôm qua phụ thân của con nói rằng thật là đáng tiếc. Vốn dĩ ông ấy định chọn lão đại của Dương gia để ở rể. Nhà bọn họ có ba huynh đệ, không sợ hắn ta không muốn nhưng bây giờ xem ra có vẻ là không được rồi.”