Chương 2: Tôi cũng nên đi đáp lễ mới phải phép

Buổi tối cuối tuần, 28 ° C, trời nhiều mây mát mẻ.

Lúc này trong căn hộ sáng đèn, tiếng nước róc rách phát ra sau một cánh cửa gỗ, hơi nước mờ ảo, nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy được đường cong quyến rũ mê người, cân xứng hoàn hảo đến mức tìm một chi tiết phê bình cũng rất khó.

Dưới làn nước nóng, Liễu Trầm Tịch hơi ngửa cổ hưởng thụ, hàng mi dày cong vυ"t khẽ run, khép hờ đôi mắt trong veo sạch sẽ, môi hồng đầy đặn hơi mím rồi lại mở ra giống như cánh hoa đang đón sương mai buổi tối.

Nhớ lại vết nước trái cây ban nãy, đôi ngươi màu đen lơ đễnh lướt nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình, lại ấn thêm ít sữa tắm ra tay, thoa đều từ cổ xuống dưới thân người mình.

Đến khi cảm thấy hoàn hảo sạch sẽ, Liễu Trầm Tịch tuỳ ý mặc lên người váy ngủ bước ra ngoài. Bộ đồ ngủ gợi cảm màu trắng làm bằng tơ lụa thượng hạng, khi mặc vào cảm giác rất mát mẻ, thoải mái.

Trong phòng thoang thoảng hương tinh dầu anh thảo, càng giúp tinh thần Liễu Trầm Tịch cảm thấy dễ chịu.

Tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc truyền tới. Liễu Trầm Tịch tuỳ ý tựa vào thành giường, ánh mắt liếc nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, trực tiếp ấn nghe.

"Chào bác sĩ xinh đẹp, chuyện xem mắt thế nào rồi, diễn biến có tốt không?". Giọng của Lưu Thanh Hạm đều đều quan tâm vang lên, không kiên nhẫn chờ Liễu Trầm Tịch đáp lại hỏi dồn: "Đối phương là người như thế nào, làm nghề gì?".

"Là một phóng viên". Liễu Trầm Tịch nói.

Tâm trí nhớ lại vẻ mặt thoáng qua của đối phương, mặc dù chỉ trong giây lát nhưng cô có thể nhìn ra đối phương là một cô gái rất xinh đẹp. Giọng nói cũng thật đặc biệt, không giống với kiểu đại trà, làm cô cảm thấy có chút vi diệu khi lắng nghe.

"Ôi chao....". Lưu Thanh Hạm tặc lưỡi tiếc nuối, sau đó than thở: "Sao dì của cậu lại giới thiệu phóng viên chứ, không phải mình có ý gì về nghề nghiệp của họ. Nhưng mà, cái nghề này rất phức tạp a".

Lưu Thanh Hạm xuất thân là diễn viên, hiện tại đang là một trong số nữ diễn viên vàng hiếm hoi của Thiên Hải. Chuyện cô tiếp xúc với phóng viên là việc xảy ra như ăn cơm mỗi ngày, bị đeo bám, xâm phạm cuộc sống riêng tư cá nhân, thậm chí còn có những bài báo vu khống xuyên tạc...Đã gieo vào đầu Lưu Thanh Hạm ấn tượng không tốt với những người này.

Làm giàu thông qua cuộc sống của người khác, một ngòi bút có thể nâng một người cũng có thể giẫm nát cuộc đời một người, cái nghề này khiến rất nhiều người e dè khi kết giao.

"Không, là nữ phóng viên". Liễu Trầm Tịch bổ sung thêm.

"Cái gì?". Lưu Thanh Hạm hét lớn, liên tiếp bắn chữ: "Không phải chứ, đã là phóng viên thì thôi đi còn là con gái, dì của cậu rốt cuộc đang có ý gì?".

Liễu Trầm Tịch cười một tiếng, phủ nhận: "Chỉ là ngồi nhầm bàn thôi".

Nghe cô giải thích một lát, Lưu Thanh Hạm bật cười ha ha: "Trời ạ, cậu cũng thật xui xẻo, nói vậy là không gặp được đối tượng mà còn cho người ta leo cây rồi. Cô gái kia xem ra cũng cao tay lắm, nhưng mà cậu cũng thật lợi hại gọi hẳn lên văn phòng của cô ta nha, không sợ cô ta tức giận sẽ tìm cậu tính sổ sao".

"Cầu còn không được". Liễu Trầm Tịch thản nhiên đáp.

Lưu Thanh Hạm không khỏi giật mình, vội khuyên: "Trầm Tịch, tớ biết cậu đủ khả năng ứng phó. Nhưng mà, đám phóng viên này một khi đeo bám sẽ rất phiền phức, tốt nhất đừng nên dính liếu sẽ tốt hơn".

"Được, tớ biết rồi. Gần đây việc bên cậu thế nào, tên Lý Thiên Vỹ không lấy cậu xào CP nữa chứ?".

"Cho hắn cũng không dám! Hoả pháo của tớ đủ bắn chết hắn, hạ lưu đê tiện dám cắn sau lưng bổn tiểu thư". Lưu Thanh Hàm lầm bầm mắng vài câu. Dừng một chút, lại hỏi: "A phải rồi, vậy còn cái gả xem mắt kia, cậu định tính thế nào?".

"Hưm, có lẽ vẫn nên gặp mặt, dù sao lần này tớ cũng là người có lỗi".

"Cũng đúng". Lưu Thanh Hàm uống một ngụm nước, dựa vào gối, tiếp tục nói vài chủ đề mới mẻ cùng cô bạn thân.

Sau khi hai người kết thúc cuộc gọi, Lưu Thanh Hàm thả mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa. Quen biết Liễu Trầm Tịch năm năm, tính cách của cô thế nào Lưu Thanh Hàm một phần cũng hiểu, chuyện xem mắt lần này xem ra Liễu Trầm Tịch không hề mong muốn chút nào, nhưng vẫn phải cưỡng ép bản thân, lẽ nào thực sự muốn tuỳ ý phó thác cuộc đời mình cho một người sao.

Kiểu đối phó thế này thật mệt mỏi, không biết sẽ có ai đó có thể giúp cuộc sống của cô được đổi mới nhộn nhịp hơn không.

Nữ phóng viên sao, thôi quên đi.

--

*Ting* *Ting*

Trị Đình ấn kèn xe máy, cao giọng quát: "Này, đường rộng như vậy đừng đứng ở đây ngán đường tôi. Cẩn thận tông hỏng xe, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy".

Chết tiệt! Làm trễ giờ của lão nương, thật muốn đạp chết hắn.

Trị Đình âm thầm mắng thêm vài tiếng, vội vàng phóng vào toà nhà to lớn trước mặt. Tin nhắn WeChat liên tục kêu lên không ngừng, ngay cả cánh mũi cũng ngứa, cô đoán không ít người đang thầm mắng mình từ đêm qua.

【 Đường tỷ, chị đã đến văn phòng chưa, Vu tổng đang tìm chị! 】

【 Cứu mạng! Đống tài liệu đêm qua của chúng ta vẫn chưa kịp bổ sung, BTV đang phát hoả, văn phòng sắp cháy rồi 】

【 Đường tỷ, chị đang ở đâu, mau mang bình cứu hoả đến 】

【 Gọi cả xe cứu thương nữa...】

Trị Đình đau đầu, vừa nhấp vào hộp thoại, gõ lách cách một loạt ký tự.

【 Đừng làm loạn nữa, tôi đến rồi! 】

Khi vào văn phòng cũng vừa kịp 7 giờ, cũng không tính là quá muộn. Khi Trị Đình bước vào, trên dưới mọi người dường như đều tập trung nhìn vào cô, hoặc là nói họ đang bàn tán về cô.

Trị Đình thong thả đi vào bàn làm việc riêng của mình, đặt số tài liệu mà đêm qua thức gần trọn đêm để chuẩn bị. Sau đó nhanh nhẹn phân bổ cho người bên dưới mình.

"Tiểu Viễn, tiểu Mãnh. Số tài liệu này đem in ra 2 bản, đưa qua phòng BTV, 8h trực tiếp phát sóng".

"Đã rõ!".

Hai người nghe xong lập tức nhận tài liệu làm theo, chợt nhớ ra việc quan trọng Tinh Viễn quay người sang Trị Đình, nhỏ giọng nói: "Đường tỷ, Vu tổng đang tìm chị".

"Có chuyện gì?". Trị Đình nhướn mày hỏi lại.

"Em cũng không rõ, chỉ biết sắc mặt không được tốt lắm, chị nên cẩn thận a". Tinh Viễn chân thành khuyên nhủ.

Vu Tử Ân là bạn thân của Trị Đình, đồng thời cũng là cấp trên của cô. Với tính cách của nóng như lửa của hai người, mỗi khi tranh luận về đề tài nào cũng đều bất đồng đến mức bùng nổ, còn tưởng họ thực sự sắp đánh nhau vậy.

Quả nhiên, nghĩ cái gì cái đó liền đến. Trong căn phòng bao quanh kính trong suốt bên trên truyền ra một trận ồn ào lớn, mấy người đang làm việc đều dựng lỗ tai lên để nghe, tin tức buổi sáng này cũng thật quá chấn động, tổng cục MIC sắp nổ tung rồi.

Văn phòng đang xôn xao bàn tán, cánh cửa xoẹt một tiếng đột ngột mở. Sắc mặt Trị Đình u ám liếc nhìn đám người ba hoa cảnh cáo, sau đó bất mãn trở về chỗ ngồi của mình.

"Đường tỷ đừng khó chịu, tính tình Vu tổng trước nay đều bất ổn như vậy cũng rất bình thường, chị thông cảm đi".

Tinh Viễn đặt cốc coffee nóng lên bàn Trị Đình, cực lực an ủi.

Ở nơi này không ai không thừa nhận rằng, hiệu suất làm việc của Trị Đình thực sự rất tốt, năng lực vượt trội, mọi thông tin đưa ra đều xác thực tuyệt đối, không hề qua loa bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Càng không mượn ngòi bút, ngôn từ hay lý lẽ của mình để xào nấu tạo viral, tất cả đều dựa vào sự thật, thông qua qua kiểm chứng và xác minh rõ ràng để cung cấp tin tức cho người dùng.

Không giống với các trang báo hay kênh thời sự khác, văn phòng của Trị Đình đều đòi hỏi tất cả các yếu tố trên để làm việc.

Trị Đình căng mắt liếc nhìn thẻ ngành đang đeo bên túi mình, hậm hực chỉ trích: "Chết tiệt, cô ta có bệnh à, chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng gọi lên văn phòng phá tôi. Cô ta muốn kiếm chuyện tính toán với tôi, được, được thôi!".

Tinh Viễn nghe Trị Đình mắng người, há hốc miệng kinh ngạc, vội ngăn cản: "Đường tỷ, hay là bỏ đi, chúng ta cũng không làm gì được cô ta đâu".

"Sợ cái gì? Tôi cũng không phải tội phạm, cần gì phải trốn tránh".

"Ý của em không phải như vậy....".

Trị Đình siết chặt cây bút trong tay, vẻ mặt u oán gần như sắp bốc khói, liên tục viết nhanh từng dòng chữ lên giấy.

Liễu Trầm Tịch, Liễu Trầm Tịch, Liễu Trầm Tịch!

Quà gặp mặt của cô lớn như vậy, tôi cũng nên đi đáp lễ mới phải phép.