Chương 4: Rừng cây 🌲

Đêm hôm 12g, Tô Du khoác áo khoác đi đến rừng nhỏ chờ Lưu Hoài, tuy biết giờ này rừng nhỏ chả có ai, nhưng trong lòng cậu vẫn khá căng thẳng.

Nhưng muốn được chủ nhân tha thứ, Tô Du cảm thấy tất thảy đều đáng giá.

Khi thấy Tô Du bước tới, Tô Du kích động đi về trước, "Chó đĩ đã nghe lời chủ nhân chỉ mặc áo khoác ngoài, xin chủ nhân hãy kiểm tra."

Nói rồi cầm lấy tay Lưu Hoài, cho vào từ giữa khoảng trống của các nút áo.

Làn da dưới tay ấm áp mịn màng trơn nhẵn, khiến Lưu Hoài thích đến không muốn rời tay.

Tô Du bị sờ tới cả mặt phơi phới, muốn da^ʍ cỡ nào liền da^ʍ cỡ đó, nào còn sự lạnh lùng của mấy ngày trước.

Tay Lưu Hoài lướt lên một đường, cuối cùng bấu lấy vυ" nhỏ gồ lên của Tô Du, so với núʍ ѵú của người đàn ông chiều nay thì, núʍ ѵú cậu ta hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều, và tất nhiên mỗi cái đều có đặc sắc riêng.

"Ưm ~ sướиɠ quá, chủ nhân đang ngắt vυ" chó đĩ, núʍ ѵú đã quá."

Tay Tô Du đè lên tay Lưu Hoài, thoạt nhìn như Tô Du đang chủ động cho Lưu Hoài sờ vυ" mình.

"Cởϊ áσ khoác ra." Lưu Hoài ra lệnh.

Tô Du hơi do dự, mình bên trong gì cũng không mặc, nếu bị ai đó nhìn thấy sẽ ngượng chết luôn đó, nhưng lệnh của chủ nhân một con chó như mình không thể không nghe.

Sau khi đã quyết, Tô Du bèn cởi từng nút từng nút áo một, cảnh sắc cất giấu bên trong dần hiện rõ trước mặt Lưu Hoài.

Tô Du rất trắng, vẻ ngoài lại thuộc kiểu mỹ nhân thanh lãnh, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, Tô Du như một tinh linh thiêng liêng không thể xâm phạm.

Nhưng giờ tinh linh ấy đã sa ngã thành da^ʍ ma hết sức đĩ thõa.

Tô Du cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngóng nhìn Lưu Hoài, gậy thịt trắng trẻo nhỏ nhắn sớm đã cửng dậy, trên đầu còn có ánh nước lấp lánh.

"Chó đĩ, nay chủ nhân muốn dắt ngươi đi dạo." Nói rồi moi dây xích chó từ túi áo ra, sợi trước vẫn còn ở chỗ Ngô Hạo.

Sau khi đeo cho Tô Du xong, Lưu Hoài liền dắt Tô Du đang quỳ bò dưới đất bắt đầu tản bộ trong rừng cây nhỏ.

"Có phải chó đĩ muốn đi vệ sinh rồi không."

"Gâu gâu gâu."

"Đi ở đây luôn đi." Lưu Hoài dẫn Tô Du đến trước một cái cây, nhìn Tô Du chăm chăm.

Bị chủ nhân nhìn chăm chú khi đang đi vệ sinh như thế làm Tô Du xấu hổ vô cùng, nhưng chiếm nhiều hơn vẫn là hưng phấn, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang rỉ nước không ngừng.

Tô Du bò đến trước cây, vểnh một chân lên, nhắm ©ôи ŧɧịt̠ vào gốc cây rồi như một con chó bắt đầu tiểu tiện.

"Xì xì xì..." Tiếng nướ© ŧıểυ vang lên trong rừng cây yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Sinh viên đại học A có lẽ nằm mơ cũng không ngờ hot boy lạnh lùng của bọn họ, lúc này đang ở rừng nhỏ của trường, cả người trần trụi đi tiểu dưới đất như một con chó.

Lưu Hoài nhìn cặp mông nhổng cao đó, rồi lại nhìn mỹ nhân cao không với tới khi xưa, trong lòng hả hê khó tả, hắn giơ chân, bắt đầu chà đạp lỗ đĩ trước mặt.

"Ưʍ... Chủ nhân... L*и ngứa quá, tiểu ở đây thật đã."

Tiểu xong, Tô Du bèn bắt đầu cà rà với chân Lưu Hoài, muốn khiến bên trong cũng thấy thoải mái, nhưng dù cho cậu có cố gắng thế nào, thịt ngứa bên trong cũng không được chủ nhân vỗ về.

"Chủ nhân, huhuhu, bên trong, bên trong cũng muốn chủ nhân."

Lưu Hoài sờ đầu Tô Du, "Thật hết cách với mày mà, muốn gì thì tự mình làm lấy."

Tô Du nhận được sự đồng ý của chủ nhân, hưng phấn ngậm lấy khóa kéo Lưu Hoài, được Tô Du "rẹt rẹt" kéo xuống.

Gậy thịt lập tức nảy vào mặt Tô Du, hơi thở giống đực nồng nặc phả thẳng vào mặt, Tô Du há miệng ngậm chặt gậy thịt mình mong muốn đã lâu như một bé cún ham ăn.

"Ưʍ... Ha, ngon tuyệt vời, chủ nhân, ưa, gậy thịt chủ nhân là ngon nhất trần đời."

Lưu Hoài xoa đầu cậu thở gấp từng hơi nặng nhọc, "Ngon thì ăn nhiều vào."

Tô Du vừa ngậm vừa mυ"ŧ, gương mặt xinh đẹp bị chèn đến biến dạng, nhưng cậu vẫn thấy không đủ như cũ, cậu há to miệng, ngửa đầu rồi thồn hết nguyên ©ôи ŧɧịt̠ vào họng, mặt trực tiếp tiếp xúc thân mật với lông ©ôи ŧɧịt̠ Lưu Hoài, chọc cậu đến ngưa ngứa.

Được hơi thở của chủ nhân quây quanh, Tô Du cảm giác mình là chú chó hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Lưu Hoài vỗ nhẹ mặt Tô Du, tỏ vẻ cậu thả lỏng mồm.

Tô Du nhả gậy thịt ngon nghẻ ra với vẻ không nỡ.

"Được rồi, cơ hội sau này còn nhiều lắm, giờ bắt đầu bữa chính đi. Vịn cây nhỏng mông lên."

Tô Du làm theo, cặp mông trắng trẻo mịn màng do nãy bị chân chà đạp qua, giờ đã lấp lánh ánh nước, ngón tay Lưu Hoài đút vào một cách dễ dàng.

Thấy Lưu Hoài nửa ngày còn chưa đút hàng vào, Tô Du kìm không đặng trống rỗng mà lắc mông, "Chủ nhân, ưm ~ muốn... Ha~ chó đĩ muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự chủ nhân"

Lưu Hoài sớm đã muốn thịt con chó da^ʍ này rồi, thế là một nắc lút cán.

"Ah!" Tô Du bị thụi đâm sầm vào cây, núʍ ѵú cọ thẳng vào vỏ cây, hai tầng kí©h thí©ɧ, Tô Du sướиɠ tới bắn thẳng ra ngoài.

Lưu Hoài bấu lấy eo thon của cậu, bắt đầu vận hành pít tông làm một cú thật sâu.

"Chó đĩ, lúc đó dám đối xử với tao như thế, giờ còn chả phải nằm dưới thân tao xin đυ. như một con chó, xem hôm nay tao ȶᏂασ chết mày như nào."

"Ah, chủ nhân, cᏂị©Ꮒ chết chó đĩ, chó đĩ sắp sướиɠ chết rồi."

Lưu Hoài hung hăng dọng eo, mỗi lần đều đút đến điểm nhạy cảm của Tô Du, lúc thịt da^ʍ cắn chặt ©ôи ŧɧịt̠ lại rút ©ôи ŧɧịt̠ mà chả hề nể nang.

Tô Du theo động tác của Lưu Hoài, vυ" bị vỏ cây mài cho sưng tấy, lớp da nõn nà cũng hiện lên từng vết đỏ do bị cạ, nhìn như đã bị ngược đãi vậy.

Nhưng Tô Du lại thấy thế này rất thoải mái, thậm chí chính cậu còn lén chà vυ" mình lên cây.

Lưu Hoài sao có thể không thấy động tác đó của chó đĩ chứ, nhưng hắn không buồn cản, hắn muốn khai thác Tô Du thành một con chó đĩ thực thụ vừa ngửi thấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn liền lên cơn nứиɠ người.

Gậy thịt đang giã nện trong lỗ nhỏ, lúc sắp trào tinh Lưu Hoài bèn kéo Tô Du qua, nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào mồm đĩ không khép suốt của Tô Du.

Nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt được xả vào trong miệng nhỏ đỏ sẫm của Tô Du, cuối cùng được cậu nuốt hết vào bụng, ©ôи ŧɧịt̠ hắn lập tức cứng lại.

Nhưng nay quá mức buông thả rồi, vẫn nên sớm về tắm rửa ngủ nghỉ thôi.