Chương 8

Trác Trà đang đeo tạp dề nấu ăn chăm chỉ trong bếp thì bỗng nhiên nghe một âm thanh lạ.

Âm thanh ấy không đợi Trác Trà kịp suy nghĩ lại vang lên lần hai.

À, thì ra là tiếng chuông cửa.

Trác Trà rất ít khi nghe được âm thanh này, từ khi cậu đến đây nhà Sở Ngự Hành chưa từng có ai ghé thăm.

Trác Trà chạy lên tầng hai, từ ban công phòng ngủ cố nhìn ra trước cổng.

Là một cô gái.

Cô ấy mặt váy đỏ, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, dáng người bóc lửa, là một đại mỹ nhân.

Đến cửa nhà Trác Trà cũng không thể mở, cửa cổng rất nhiên là cũng không thể làm gì được.

Cậu chần chừ một chút, thì bỗng nhiên nghe tiếng chuông điện thoại.

Điện thoại của Trác Trà là Sở Ngự Hành mua cho, mọi hoạt động trên điện thoại đều bị kiểm soát.

Thật ra trong điện thoại cũng chỉ có mỗi số của Sở Ngự Hành, hoạt động cũng chỉ có liên lạc với hắn.

Là phủ chủ gọi về.

Trác Trà vui vẻ bắt máy.

"Chủ nhân"

"Ai cho phép em chạy lung tung dòm ngó. Mau trở lại phòng bếp nấu cơm cho tôi."

Trác Trà vừa bắt máy đã nghe thấy âm thanh không mấy vui vẻ của Sở Ngự Hành, cậu lo lắng giải thích:

"Em... em... đã nấu cơm xong rồi"

Sở Ngự Hành ở công ty, một tay nghe điện thoại, một tay ký văn kiện, trên màn hình máy tính trước mặt là Trác Trà đang to gan cãi bướn.

"Tôi nói em không nghe có đúng không? Bước vào nhà ngay cho tôi."

Sở Ngự Hành thường khoá rất cả các cửa lại, nhốt Trà Trác bên trong lãnh địa của mình, hằng ngày cậu đều ngốc ngốc ngoan ngoãn, hôm nay hắn chỉ vừa quên đóng cửa ban công thì đã dám chạy ra ngoài nhìn người khác.

"Không... Em không phải không nghe lời mà... hức..."

Giọng Sở Ngự Hành lạnh băng, Trác Trà hiếm khi thấy hắn giận dữ đến thế, chân cậu lập tức mềm nhũn.

Dù Sở Ngư Hành không có ở đây, hai chân của cậu vẫn bất giác khụy xuống, từ từ bò vào cửa.

"Hạ eo, cong mông lên. Tôi dạy em bò thế nào?"

Trác Trà rất quý cái điện thoại được Sở Ngự Hành tặng, không thể cầm nó bèn ngậm nó trong miệng.

Sở Ngự Hành nhìn Trác Trà như thế khẽ cười, trợ lý đang bên cạnh đưa tài liệu cho Sở Ngự Hành có chút sững sờ.

Sở Ngự Hành buông bút xuống, nhấp một ngụm cà phê sau đó mở một tệp hình trên màn ảnh ra hiệu cho trợ lý nhìn xem:

"Người này, giải quyết giúp tôi"

"Vâng"

Sở Ngự Hành hài lòng đưa tài liệu vừa mới giải quyết xong cho trợ lý đem ra ngoài, chuyển màn hình tiếp tục nhìn Trác Trà:

"Đội lên đầu"

Trợ lý ngơ ngác dừng chân, thấy Sở Ngự Hành vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình mới nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa lại.

Trác Trà không còn quan tâm cô gái bên ngoài nữa, ngoan ngoãn đặt điện thoại lên đầu.

Sở Ngự Hành bên kia màn hình không nhịn được cười lớn.

Vị hôn phu của hắn thật đáng yêu.

"Bò vào phòng T1"

T1 là phòng góc trái tầng một, là phòng mà Trác Trà bị trói mỗi buổi sáng trước khi Sở Ngự Hành đi làm.

Trong phòng không có gì ngoài một chiếc bàn thủy tinh trong suốt, trên bàn vẫn còn đọng lại không ít nước d*m, Trác Trà cảm thấy không khí trong phòng vẫn còn hương vị kỳ lạ.

Tee vẫn chưa dọn dẹp.

"Để điện thoại xuống dưới đi, rồi hướng camera mở l*n ra để tôi xem còn sưng không"

Trác Trà không biết Sở Ngự Hành đang xem máy quay nào, hắn phải hướng dẫn một lúc, Trác Trà mới tìm được đúng vị trí.

Sở Ngự Hành phóng to hình ảnh ra, nghiêm túc nhìn qua, sau đó mới hài lòng đánh giá:

"Có chút đỏ, không sưng lắm, đau không?"

Trác Trà đỏ mặt lắc đầu:

"Hơi xót, không sao đâu ạ"

Cậu ngập ngừng một lúc, sau đó mới buông hai ngón tay đang kéo ở mép thịt đỏ tươi, không quan tâm đầu ngón tay vẫn còn chút ẩm ướt đã ngồi dậy, đầy ủy khuất nâng ngực đến trước camera, cẩn thận kéo n*m v* sưng to mách với Sở Ngự Hành:

"Nhưng v* em hôm nay khó chịu lắm, em không biết nó có bị làm sao nữa"

Sở Ngự Hành nhìn n*m v* to mềm bóng bẩy trước màn hình, cảm thấy miệng lưỡi đều khô khốc.

N*m v* dưới bàn tay không có chút kinh nghiệm nào của Trác Trà thế mà vẫn căng cứng, kiêu ngạo vểnh lên, hai chiếc khuyên v* hôm nay có hơi nhỏ, không kéo nó xuống nổi.

Hôm qua hắn đ* Trác Trà tới ngất đi, sau đó thoa một ít thuốc kí©h thí©ɧ tuyến v* mà hắn đặc biệt tìm mua, không ngờ mới sáng ra đã có tác dụng.

N*m v* không lớn hơn là bao so với khi bị hắn ngậm cả đêm, nhưng mà dường như căng mọng hơn, cảm giác như một quả nho đỏ vừa độ chín, bỏ vào miệng liền có nước chảy ra.

"Nắm n*m v* lại xoa cho tôi xem"

"Nó... khó chịu..."

Trác Trà vừa rồi khi thay khuyên v* xíu chút nữa đã không làm nổi cơm, lúc này muốn cậu cầm nó chơi đùa, Trác Trà nghe thôi đã sợ hãi. Nhưng khi nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt của Sở Ngự Hành mỗi khi cậu không nghe lời, Trác Trà vẫn ngoan ngoãn túm lấy n*m v* nhạy cảm của mình xoa nắn.

Vừa chạm vào đã như có một luồn điện chạy qua, chỉ khẽ vuốt ve đã khiến bên dưới nhã không ít nước d*m.

"Nhét d*ơng cụ vào lại nhanh lên, lỗ d*m của em làm rớt t*nh d*ch ra hết rồi kìa"

Trác Trà hoảng hốt cầm lấy d*ơng cụ giả nhét vào âʍ ɦộ.

Sở Ngự Hành canh phần đầu của d*ơng cụ vừa vào liền mở chức năng xoay tròn của thứ đồ chơi kia lên cao nhất.

Miệng âʍ ɦộ của Trác Trác bất ngờ bị xoáy mở, cả người cậu tê dại, Trác Trà hét lên một tiếng, hai tay muốn che lấy lỗ thịt, cong người như con tôm.

D*ơng cụ giả mắc ở mép l*n, nhưng không được bao lâu đã bị cậu giãy rớt xuống.

Sở Ngự Hành không vui:

"Sao lại không học được cách nghe lời? Mở chân nhét nó vào l*n của em mau"

Trác Trà thút thít, run rẩy cầm cây d*ơng cụ kia lên, trên tay thậm chí còn cảm nhận được chấn động của nó, chân cậu khép chặt, hai vai co rúm lại, v* nhỏ cũng có chút đun đưa, nét mặt đầy lo lắng.

Sở Ngự Hành ác ý mở thêm một chức năng khác.

Trác Trà biết mình không tránh khỏi, nên chỉ có thể nằm dạng chân trước camera, hít một hơi thật sâu, từ từ để đầu dương cụ đang xoay tròn, rung lắc kia trước miệng của lỗ thịt.

Sở Ngự Hành lại uống một ngụm cà phê, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, thảnh thơi nhìn cái trò biếи ŧɦái mà hắn tạo ra.

"Chậc, l*n đầy nước thế kia, muốn nó chết đói hả? Mau đẩy vào đi"

Trác Trà chỉ để hoạt động trước miệng l*n mà nước d*m đã chảy ra như suối, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở tận sâu bên trong tử ©υиɠ cũng trào ra một ít.

Tay Trác Trà bị rút hết sức lực, lỗ thịt cứ bị dồn dập công kích, dương cụ vừa xoay tròn lại còn lắc lư lung tung, Trác Trà không sao nhét nó vào trong, đôi lúc nó còn lệch hướng đè xuống âʍ ѵậŧ đang trốn sâu trong thịt d*m khiến Trà Trà hoang mang cùng cực.

Sở Ngự Hành thấy Trác Trà mãi vẫn chưa làm xong mà còn sắp lêи đỉиɦ thì có chút khó chịu trong lòng.

Sở Ngự Hành tắt chế độ xoay và rung lắc của d*ơng cụ, nghiêm giọng ra lệnh:

"Nhét vào đi"

Trác Trà biết hôm nay mình phạm đã quá nhiều sai lầm nên cậu không một một chút ngập ngừng, cũng không cho lỗ nhỏ thích ứng mà liều mạng nhét thứ kia vào. Tuy nhiên cũng chỉ mới vào được phần đầu đã nghe Sở Ngự Hành nói:

"Dưng lại"

Trác Trà còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Sở Ngự Hành đã thấp giọng dặn dò:

"Treo ở đó, tôi sẽ bậc chức năng của nó. Nhiệm vụ của em chính là xiếc chặt l*n vào, không để nó rớt ra, cũng không cho nhét thêm một phân nào vào. Bây giờ tôi sẽ về nhà, trước khi tôi về không được lêи đỉиɦ, nếu không làm được mấy thứ trên thì em nên chuẩn bị tinh thần để cái lỗ phía sau bị đ* thay cái l*n phía trước trong mấy ngày sắp tới đi"

Lỗ sau của Trác Trà chưa được Sở Ngự Hành chính thức dùng d*ơng v*t của hắn khai bao một lần nào, lý do là vì hắn chê nó không biết mυ"ŧ, để ngón tay vào chỉ biết ép chặt.

Trác Trà cũng tự biết phía sau chưa được dạy dỗ tốt, tiếp đãi chủ nhân tối cao của nó một hai lần có lẽ cũng không đến nỗi hỏng, nhưng mà nếu chịu đ* cường độ cao như âʍ ɦộ thì sợ rằng sẽ thật sự bị chơi nát.