Chương 7

Sau hôm hoang đường trước, Sở Ngự Hành dường như bị bậc công tắc biếи ŧɦái, "công việc" của Trác Trà lại nhiều thêm không ít.

Mỗi sáng 6 giờ, cậu đều dùng miệng gọi chủ nhân dậy, sau đó hắn sẽ bế Trác Trà vào nhà tắm, giúp cậu rửa sạch âʍ ɦộ bị bơm đầy t*nh d*ch của đêm hôm trước, nếu hôm đó tử ©υиɠ không ngoan, không ăn hết mà rửa ra quá nhiều t*nh d*ch, Sở Ngự Hành sẽ tức giận quất đánh l*n nhỏ.

Còn nhiều ít thế nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng hắn.

Trác Trà rất sợ phạt roi, nhất là đánh nơi nhạy cảm bị cắm vào cả đêm, mỗi lần chịu phạt đều khóc thút thít van xin.

Cậu không hề biết động cơ thúc đẩy Sở Ngự Hành lấy trò này ra phạt cậu chính là vì bộ dáng đó, cậu càng nhu nhược càng kí©h thí©ɧ con dã thú trong người hắn.

Sở Ngự Hành thích nhìn Trác Trà thuần phục dưới chân mình, thích nhìn cậu vừa ngây ngô, vừa hoảng sợ, lại vừa d*m đ*ng, bộ dáng cậu kéo mở lỗ nhỏ cho hắn tùy ý quất đánh thật vô cùng đáng yêu.

Muốn đánh cậu khóc.

Sau khi rửa xong âʍ ɦộ, Sở Ngự Hành sẽ cho Trác Trà nghỉ ngơi một chút, thông thường Trác Trà sẽ chơi lắp mô hình hoặc xem tivi, còn hắn thì chạy bộ trên phòng luyện tập.

8 giờ bọn họ sẽ ăn sáng, Trác Trà sẽ được chủ nhân ôm đến bàn ăn, cậu sẽ ngồi trên ghế của mình, dang rộng hai chân đặt trên hai tay vịn để robot thoa thuốc cho lỗ nhỏ sưng đỏ múp míp.

Sở Ngự Hành vừa ăn sáng vừa xem điện thoại, đôi lúc hắn sẽ ngước lên nhìn Trác Trà rồi đút vài thìa cháo cho cậu.

Bữa sáng của Trác Trà vẫn luôn là cháo dinh dưỡng đắc tiền kia của quý tộc.

Hôm nào Sở Ngự Hành thảnh thơi sẽ đút được cho cậu hết chén cháo, hôm nào gấp gáp thì sẽ đặt phần cháo còn dư lại xuống chân bàn để Trác Trà bò xuống liếʍ sạch.

Hắn không cho phép Trác Trà kén ăn, bỏ bữa, liếʍ không sạch sẽ bị đánh đòn.

Sở Ngự Hành sẽ rời nhà vào lúc 9 giờ, nên cuộc làʍ t̠ìиɦ buổi sáng luôn là cuộc làʍ t̠ìиɦ mà Trác Trà căng thẳng nhất. Chủ nhân sẽ không dạo đầu, cứ thế cắm thẳng vào âʍ ɦộ vừa thoa thuốc mát lạnh, dù rằng Sở Ngự Hành bảo đâm vài cái sẽ ra nước, nhưng cậu vẫn không dễ chịu.

Buổi sáng luôn là buổi Sở Ngự Hành đặc biệt thô lỗ, hắn sẽ liên tục tiến công vào lỗ nhỏ yếu ớt, chỉ đơn giản là phóng thích bản thân, tùy tiện phát tiết, không có một chút kỹ thuật, cứ thế đâm vào nơi sâu nhất, đến Trác Trà mềm nhũn mà khóc nức nở.

Thời gian chỉ có hơn nửa tiếng, hắn không để Trác Trà lấy hơi một chút nào, cứ thế cầm eo cậu liên tục thúc hông, đã thế cũng chẳng kiềm chế thú tính, đôi lúc mông nhỏ của Trác Trà bị lật lại đánh đến đỏ ao, cũng có lúc v* nhỏ bị xoa đến hằng dấu tay, núm v* bị chơi đến mức sưng cứng vểnh lên, vừa đau lại vừa trướng, gậy thị và hai quả trứng cũng không tránh khỏi số phận bị chà đạp, có khi Sở Ngự Hành còn dùng trứng rung kích điện làm bọn chúng run rẩy không ngừng.

Khi đã bắn vào tử ©υиɠ Trác Trà, hắn sẽ dùng một nút chặn âʍ ɦộ nhét vào, rồi khóa chặt đai trinh tiết, đôi lúc sẽ chọn thêm vào đạo cũ sử dụng trên người cậu, rồi cuối cùng mới khởi động người máy thay hắn dùng dây trói Trác Trà lại, đặt cậu trên bàn trong căn phòng lắp đầy camera.

Thật ra trong nhà Sở Ngự Hành nơi đâu cũng có máy quay hình nhưng chỉ trong căn phòng được hắn tạo riêng kia mới đảm bảo không có góc chết nào, mỗi cái máy quay trong đó đều có thể quay đến dáng vẻ xinh đẹp cậu.

Khi Sở Ngự Hành thay đồ xong, hắn sẽ đi đến cạnh Trác Trà, cúi người xuống cho cậu hôn hắn một cái, sau đó mới xoa đầu cậu tạm biệt.

Sở Ngự Hành sẽ để người máy cởi trói cho Trác Trà trước khi hắn về một tiếng rưỡi vì Trác Trà phải nấu cơm trưa.

Thật ra công việc đầu tiên cậu làm là thay khuyên v* mà Sở Ngự Hành chọn, hôm nào chủ nhân không nhớ, Trác Trà sẽ chụp vài tầng tủ trưng bày khuyên gửi cho hắn.

Đó là cậu học khôn, nếu cậu chỉ đơn giản hỏi Sở Ngự Hành thì hắn sẽ trả lời "cái lớn nhất" "cái nặng nhất" "cái có chuông" "hôm nay kẹp lại".

Nếu sợ bị đánh âʍ ɦộ là nhất thì sợ bị kẹp đầu v* là nỗi sợ thứ hai của Trác Trà.

Đầu v* cậu rất nhạy cảm, chỉ xoa nhẹ một chút đã cứng rắn vểnh lên, có khi cọ vào áo cũng làm bên dưới Trác Trà ẩm ướt. Mỗi khi Sợ Ngự Hành cắи ʍút̼, Trà Trà đều cảm thấy như bị kích điện toàn thân, cái cảm giác tê dại lan ra khắp người, đầu óc Trác Trà sẽ trống trơn, đến khóc đôi lúc còn quên mất.

Nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn sàng trong tủ lạnh, Trác Trà mặc duy nhất một chiếc tạp dề nấu nướng, chiếc tạp dề ấy chỉ ngang đùi, cặp chân thon dài không có bất cứ thứ thì che chắn lộ ra một sợi dây xích vàng khoá chặc cổ chân.

Âʍ ɦộ vẫn ngậm nút chặn, t*ng d*ch trong tử ©υиɠ không được phép chảy ra, lỗ phía sau cũng bị đóng lại bởi một chiếc đuôi bất kỳ, ngược lại với đồ dùng cho âʍ ɦộ, đồ cắm vào phía sau Trác Trà thường rất nhỏ, cậu phải nhớ và cố gắng kẹp chặt lại để nó không rơi ra.

Những lần đầu không quen, Trác Trà tập trung làm bếp nên để nó rơi xuống, Sở Ngự Hành trở về liền gọt một củ gừng nhét vào cửa sau, lúc đầu cũng không có cảm giác gì, chỉ là hơi lạnh, sau khi nước gừng rỉ ra cậu mới cảm thấy nóng rát kinh khủng, hai bàn tay Trác Trà mấp mé ngay cửa lỗ nửa muốn lập tức kéo củ gừng ra, nửa lại sợ Sở Ngự Hành, nước gừng không ngừng kí©h thí©ɧ vách thịt nhạy cảm, chẳng bao lâu trên mông Trác Trà đã xuất hiện những vết cào ửng đỏ do bản thân cậu bức bối tạo ra, cậu giãy giụa, tự sờ loạn lên khắp toàn thân mình như thể đang cố kiềm chế, không dám đυ.ng đến củ gừng bên trong lỗ sau.

Sở Ngự Hành không thèm nhìn đến, bỏ mặc Trác Trà nằm lăn lộn dưới nền nhà, còn hắn vẫn thảnh thơi dùng bữa trưa mà Trác Trà nấu.

Hôm nào dùng nút chặn âʍ ɦộ thì sau khi tắm rửa Trác Trà sẽ lại bị Sở Ngự Hành đ*, nếu không thì hắn sẽ nhét d*ơng cụ giả có chức năng tương đương vào để nó thay hắn làm cậu, vì âʍ ɦộ của người song tính rất nhanh co chặt lại nên Sở Ngự Hành sẽ không để Trác Trà nghỉ. Còn hôm nào hắn dùng d*ơng cụ giả chặn âʍ ɦộ đồng thời đ* cậu trong suốt khoảng thời gian hắn vắng nhà thì khi hắn về Trác Trà sẽ dùng miệng hầu hạ hắn.

Vì buổi trưa Sở Ngự Hành sẽ nghỉ ngơi nên hắn sẽ chọn loại d*ơng cụ giả có chức năng cảm biến, khi nào lỗ nhỏ của Trác Trà ra đủ nước, xoắn đủ chặt, co bóp đủ lâu thì nó sẽ dừng lại, hôm nào Trác Trà không đạt đủ chỉ tiêu trước khi Sở Ngự Hành thức giấc thì hắn sẽ chuyển nó sang chức năng phóng điện trừng phạt.

Hắn cũng sẽ không xuống lầu, đôi lúc là công tác bận rộn, đôi lúc là thảnh thơi tập thể hình, hắn cứ để Trác Trà trên sô pha trong phòng khách bị chơi đến cả người không còn sức lực, ánh mắt rã rời.

Buổi tối họ sẽ ăn cơm của người máy nấu hoặc đặt ngoài. Sau đó, tùy theo Sở Ngự Hành muốn huấn luyện cái gì mà tiến hành thực hiện, dù sao đi nữa đến cuối ngày Trác Trà đều sẽ bị bắn đầy tử cũng, ngậm d*ơng v*t của Sở Ngư Hành đi ngủ.