Chương 22: Trinh tiết

Đêm nay mây mỏng, ánh trăng sáng tỏ, Thời Họa vừa tắm rửa xong, tóc đen còn chưa búi lên. Nàng đi đến dưới hiện, mặc cho gió nhẹ thổi qua mái tóc ẩm ướt. Thân thể nàng dựa vào lan can, một tay chống má, ngước mắt nhìn trăng sáng trên trời.

Nàng đã rời nhà gần hai năm, liên tục hai ba năm gặp biến cố lớn khiến mỗi giờ mỗi khắc nàng đều căng thẳng, mệt mỏi quá độ đến mức ngay cả sức lực nhớ nhung một người cũng không có.

Hiếm khi có lúc được bình yên, nàng có thể thỏa thích nhớ về mẫu thân.

Mẫu thân ở đâu? Có được cơm no, mặc ấm hay không?

Hơi nước dâng lên hốc mắt, còn chưa rơi lệ đã nhìn thấy Lục Thời An đi vào cửa tròn.

Thời Họa cầm khăn lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, khóe môi hơi cong lên, hai lúm đồng tiền hiện ra. Nàng nở nụ cười điềm tĩnh, đi đến trước mặt hắn, cúi đầu xoay người hành lễ: "Nhị gia, ngài về rồi!"

Ai ngờ Lục Thời An không để ý đến nàng, đi lướt qua cạnh người nàng.

Thời Họa mờ mịt, hắn sao thế?

Nàng đứng dậy bước nhanh theo sau hắn: "Ngài đi tắm trước hay uống trà trước?"

Dường như Lục Thời An không nghe thấy, hắn sải bước đi về phía trước, đột nhiên xốc mạnh rèm trúc đi vào bên trong phòng. Thời Họa nhìn chằm chằm rèm trúc đong đưa, hít một mơi thật sau, nàng có linh cảm đêm nay sẽ là một đêm sóng gió.

Vừa vào trong nhà, trên mặt đất chỉ toàn đồ trên người hắn. Cái gì túi thơm, ngọc bội, đai lưng ngọc, áo ngoài, áo trong, giày, từng thứ vụn vặt rải khắp đường đến phòng tắm. Thời Họa nhặt từng món phục sức lên ôm đến phòng ngủ, sau đó lấy một bộ đồ lót sạch sẽ đặt lên ghế ở bên ngoài: "Nhị gia, nô tỳ đặt y phục ở cửa."

Trong thùng tắm, hơi nước bốc lên, hơi nóng mờ mịt bay giữa không trung. Lục Thời An nhắm mắt dựa vào vách thùng, hai tay xuôi theo thùng, đầu hơi ngẩng lên. L*иg ngực ngâm ở trong nước chập trùng lên xuống, mùi rượu hòa lẫn sự giận dữ từ đáy lòng dâng lên thiêu đốt khiến hắn khó nhịn. Trong giây phút hắn nghe giọng nói của Thời Họa, trong hơi nước mông lung, bỗng nhiên hắn mở đôi mắt đỏ bừng ra.

Thời Họa biết hắn uống rượu, tâm trạng không tốt, nàng sợ gây họa cho bản thân nên càng cẩn thận hơn, đi đến phòng bếp nấu một bát canh ngọt giải rượu bưng đến thư phòng.

Lục Thời An đang dựa vào ghế bành, tay chống trán từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Nàng đi đến bên cạnh hắn, đặt chén lên bàn dịu dàng nói: "Nhị gia, uống chén canh giải rượu đi, nô tỳ đi trải giường chiếu."

Hắn nâng mí mắt nhìn chằm chằm nàng đang nở nụ cười nhạt, ánh mắt như đang vạnh trên băng vừa lạnh vừa cứng, hắn khẽ mấp máy môi: "Ngươi cũng biết chuyện đó à?"

Thời Họa nghe hắn nói không có đầu đuôi thì hơi sững sờ: "Nhị gia, ngài nói chuyện gì?"

Hắn cười lạnh, giọng điệu đầy vẻ khinh thường và chế giễu: "Ở trên giường sẽ làm chuyện gì?"

Thoáng chốc sắc mặt Thời Họa trở nên đỏ bừng, nàng vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu xuống không nói nên lời.

"Quỳ gối trước mặt người khác tự tiến cử muốn làm thông phòng." Ánh mắt Lục Thời An lạnh lùng liếc nhìn nàng, giọng điệu như băng sương, trong lời nói đầy vẻ châm chọc: "Không có chút bản lĩnh nào à? Để ta mở mang kiến thức xem."

Thời Họa nghe vậy, nàng như ngừng thở, máu huyết cả người như đông cứng lại, trong phút chốc đôi má đang đỏ bừng không còn, ngay cả đôi môi cũng trở nên trắng bệch, nàng không thể tin ngẩng mặt nhìn hắn.

Ánh mắt của hắn như đuốc nhìn nàng.

Ở dưới mắt hắn, nàng không có chỗ lẩn trốn, giống như bị người ta lột sạch y phục, trần trụi lộ ra trước mặt hắn. Cái gì tôn nghiêm, liêm sỉ, mặt mũi đều bị hắn giẫm dưới chân.

"Ngươi đã muốn bò lên giường, sao không đến hầu hạ ta?" Lục Thời An đứng dậy khỏi ghế, từ trên cao nhìn chằm chằm mặt nàng.

Dường như hắn đưa đôi tay vô hình tát lên mặt nàng, đánh lên mặt đau rát.

Hắn nghĩ rằng mình sẽ nghe lời giải thích và phản kháng của nàng, nhưng không ngờ nàng lại bật cười rực rỡ: "Làm nha hoàn ai chẳng muốn trèo cao, ai muốn làm nha hoàn cả đời chứ, nô tỳ cũng thế."

Nàng cố chấp ngẩng cổ xinh đẹp, nghiêng mặt sang một bên, cứng miệng nói: "Bò lên giường ai chẳng phải cũng như nhau sao?"

Lục Thời An mím môi, lửa giận trong mắt như muốn cắn nuốt nàng. Một tay của hắn nắm cằm nàng, ép buộc nàng nhìn mình: "Lặp lại lần nữa."

Đôi mắt trong veo gợn sóng nhìn hắn chằm chằm, bên môi nở nụ cười châm chọc: "Nô tỳ chỉ muốn ngày tốt lành, Nhị gia có thể cho nô tỳ ngày tốt lành sao?"

Hắn tức giận đến mức tay rung động, kéo nàng vào lòng, cúi người chặn đôi môi đỏ lại.

Thời Họa mở to mắt nhìn, còn chưa kịp phản kháng đã bị hắn nắm gáy ép buộc tiếp nhận nụ hôn mang theo sự phẫn nộ của hắn. Hắn gặm cắn môi nàng, nàng bị đau, hàm răng hé ra, lưỡi thăm dò vào miệng nàng, vị rỉ sắt tràn ngập miệng hai người.

Tay của hắn bắt đầu chạm vào váy áo của nàng, tiếng "Xoạt" vang lên, áo xuân mỏng manh vỡ tan, đồ lót lộ ra. Bàn tay hơi lạnh cách vải vóc xoa lên nơi tròn trịa, năm ngón tay dùng sức nắm chặt thịt mềm.

Thân thể Thời Họa cứng đờ, theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra. Hắn cảm nhận được sự phản kháng của nàng, buông môi nàng ra mỉa mai: "Sao thế? Chẳng phải bò lên giường ai cũng giống nhau sao?"

Đúng vậy, chẳng phải nàng đã quyết định từ sớm rồi sao? Hắn hay Lục tam gia có gì khác biệt chứ?

Nàng cụp mi không phản kháng nữa.

Lục Thời An kéo cánh tay nàng đi, trong lúc xô đẩy, búi tóc lỏng trên đầu xõa ra, trâm hồ điệp rơi "Cạch" xuống sàn nhà phát ra tiếng vang giòn. Nàng lạnh nhạt nhìn thoáng qua, sau này nàng không xứng đeo chiếc trâm đó nữa.

Lục Thời An đưa tay đẩy nàng xuống giường, trầm giọng nói: "Cởi y phục đi."

Quần áo bị trút bỏ, nàng nằm trên giường không mảnh vải che thân, giống như con cá mặc cho người khác chém gϊếŧ.

Hắn cúi người đề xuống mang theo ý trừng phạt, làʍ t̠ìиɦ không hề dịu dàng. Hắn tách chân của nàng ra, vật cứng rắn nóng hổi đặt trước cửa huyệt non mềm. Thân thể Thời Họa không cảm giác được tìиɧ ɖu͙©, đường hành lang không có dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn, hắn mạnh mẽ đâm vào khiến nàng đau đớn mức ứa mồ hôi lạnh, ga trải giường bị nàng siết chặt trong tay.

Nàng đau khiến hắn cũng không chịu nổi, cửa huyệt siết chặt bài xích không muốn hắn tiến vào, ôm chặt qυყ đầυ của hắn để hắn không thể dịch chuyển.

Lông mày tuấn tú của hắn nhíu chặt, quai hàm căng cứng, yết hầu trên cổ thon liên tục dịch chuyển, hai tay ôm chặt eo thon của nàng dùng sức đâm mạnh vào. Lớp màng biểu tượng cho sự trong trách của thiếu nữ vỡ tan.

Vốn là thứ nên giao cho phu quân tương lai trong đêm tân hôn, đêm động phòng hoa chúc, bây giờ lại mất đi một cách đau đớn như thế.

Cuối cùng nàng không thể đường đường chính chính gả làm thê tử cho người khác được nữa.

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện rõ vết nước, nước mắt rơi xuống, nàng không nhìn thấy rõ gương mặt nam nhân đang đè trên người mình.

Nàng vốn tưởng rằng mặc dù hắn nói chuyện khắc nghiệt nhưng ít ra cũng là chính nhân quân tử, không ngờ hắn và Lục Diệu Thần không khác gì nhau cả.