Mỗi món ăn trong bữa tối đều có màu sắc hương vị rất hoàn hảo.
Quý Vũ vốn đói bụng, không ngờ là bây giờ chỉ có thể nhìn bọn họ ăn.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn về phía bà cụ Hoắc.
“... Bà cố nội.”
Bà cụ Hoắc nghiêm mặt, không hề có ý gọi anh ta ăn cơm.
“Sau này đừng có gọi bà cố nội, gọi là bà cụ Hoắc, chúng ta không quen.”
Chuyện khác bà ấy có thể tha, nhưng mà chuyện liên quan đến cháu dâu mình thì chắc chắn không thể để thằng nhóc này phá hư.
Quý Vũ càng thêm ấm ức, anh ta đã sống ở nhà họ Hoắc mười bảy năm, tình cảm còn không quan trọng bằng một người mà bọn họ mới quen chưa đến bảy ngày?
Trên bàn cơm, bà cụ Hoắc gắp thức ăn cho Nam Kiều, cười híp mắt hỏi:
“Tiểu Kiều, hôm nay cháu quay về nhà họ Nam, ổn cả chứ?”
Nam Kiều gật đầu: “Vâng, rất ổn.”
Không chỉ sáng suốt đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nam Hồng Minh, còn được làm cha người ta.
“Có gì cần cứ nói, đừng bao giờ khách sáo với bà.” Bà cụ Hoắc vừa cười vừa nói.
Tốt nhất là có thể không khách sáo nhận lấy cháu trai của bà.
Hoắc Vân Tương đặt đũa xuống, nói với quản gia:
“Lấy đồ đến đây.”
Một lát sau, quản gia cầm lấy một chiếc điện thoại di động mới đến.
Hoắc Vân Tương nhận lấy đưa cho Nam Kiều nói:
“Điện thoại di động của em hình như mất rồi, trong này có lưu số điện thoại của tôi và bà, em cầm lấy để tiện liên hệ.”
“Không cần đâu, tôi có điện thoại.”
Nam Kiều nói, móc điện thoại của Nam Phong trong người ra.
Tên nhóc kia sợ là không liên lạc được với cô nên đã đưa di động của anh ta cho cô rồi.
Hoắc Vân Tương nhìn điện thoại di động trong tay cô, trán nhẹ nhàng nhíu lại.
Điện thoại di động vỏ ngoài màu xám lạnh, phong cách trạm trổ, màn hình khóa còn là một người đàn ông cơ bụng, đoán đến tám phần là điện thoại của đàn ông.
“Dùng cái này.”
“Không cần, cái cũ này dùng rất tốt.” Nam Kiều cười từ chối ý tốt của anh.
Có câu không dễ lấy không của người khác cái gì, cô lấy đồ của nhà họ Hoắc, sợ là phải trả giá gì đó.
Vẻ mặt Hoắc Vân Tương không có cảm xúc gì, đặt điện thoại lên bàn trực tiếp dùng bữa.
...
Sau bữa ăn tối.
Một cô gái cao gầy mặc tây trang điềm đạm đến nhà họ Hoắc, tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi trắng, chân váy màu đen thắt lưng cao, từ đầu đến chân đều để lộ ra hơi thở nữ vương.
Giám đốc nhân sự của tập đoàn Hoắc Thị, Quý Trầm.
“Bà cố nội, chú ba, đã gây rắc rối cho mọi người rồi.”
“Chị cả, chị đến thật đúng lúc.” Quý Vũ chỉ vào Nam Kiều, lên án nói: “Chú ba bảo lãnh người phụ nữ này ra, bà cố nội còn muốn cô ta làm cháu dâu, chị thấy như vậy mà được sao?”
Quý Trầm níu lấy sau cổ của Quý Vũ, mỉm cười nói:
“Thật ngại quá, cháu sẽ xách về trói lại.”
“Chị cả!” Quý Vũ liều mạng giãy giụa, lớn tiếng nói: “Em không đi, em không thể mở to mắt nhìn người phụ nữ này làm khổ chú ba của em.”
“Cậu Quý, tôi thật sự không muốn làm khổ chú ba của cậu, cậu đừng có mà hiểu nhầm nhé.”
Về vấn đề này, Nam Kiều thật sự cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Bà cụ Hoắc nhìn về phía Quý Trầm phất tay, ý bảo cô ta dẫn người đi.
Sau đó quay lại mỉm cười với Nam Kiều.
“Cá trích nhỏ không hiểu chuyện, cháu đừng để trong lòng, cháu có thể muốn.”
“Cháu không muốn.”
Nam Kiều nghẹn cứng, đừng ép buộc như vậy có được không?
“...”
Quý Trầm nhìn bà cụ Hoắc một cái, sau đó lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Vân Tương, đáy mắt hiện lên ý cười vẻ hiểu rồi.
Sau đó mạnh mẽ kéo em trai mình ra ngoài, nhét vào trong xe.
“Chị cả, chị thả em xuống!”
“Em không thể đi, em phải bảo vệ sự trong trắng của chú ba!”
...
Quý Trầm ngồi trên chỗ tài xế, tức giận liếc mắt nhìn anh ta.
“Em mù à?”