Chương 22: Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky

“...”

Quý Vũ khó có thể tin được, vì người phụ nữ này mà chú ba của anh ta lại đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Anh ta nhìn về phía bà cụ Hoắc, tức giận nói:

“Bà cố nội, bà nói câu công bằng đi.”

Bà cụ Hoắc thở dài một hơi, nói:

“Bà nói câu công bằng, tiểu Quý, hay là cháu đi đi.”

Đã lớn như thế này rồi, dù sao đi ra ngoài cũng không chết đói.

Bà ấy vất vả lắm mới lừa được tiểu Kiều vào nhà, tạo cho Vân Tương cơ hội gần gũi.

Để thằng nhóc này chọc giận bỏ đi, không phải bà ấy phí công rồi sao.

“Chú ba, bà cố nội, hai người...”

Lòng của Quý Vũ vỡ vụn tại chỗ.

Hoắc Vân Tương lạnh lùng nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói:

“Dù sao... năm đó cũng chỉ nhặt về nuôi cho vui, cháu muốn đi chúng tôi cũng không cản.”

“...”

Quý Vũ cảm giác trong lòng mình bị đâm một dao thật mạnh.

“Hai người muốn cháu đi, cháu xin phép không đi, cháu phải ở lại đây đấu với cô ta đến cùng, không chết không dừng.”

Hoắc Vân Tương trầm ngâm một lát, cầm điện thoại di động lên gọi điện:

“Qua đây một chuyến, dắt em trai của cháu về đi, trói về.”

“Trói... trói về? Chú làm như cháu là gia súc vậy?”

Quý Vũ tức giận đến mức giậm chân, hoàn toàn không hề có tiên khí thiên thần và quý khí hoàng tử như trên sân khấu

Nam Kiều nể tình anh ta đẹp trai, khuyên:

“Anh Hoắc, đừng vì tôi mà làm mất hòa khí...”

“Cô bớt ở đây giả vờ giả vịt làm người tốt đi, cô phá nát gia đình của người ta, hại Mạnh Yên một xác hai mạng vẫn chưa đủ, bây giờ cô còn muốn gây họa cho chú ba của tôi, cô tưởng dễ ăn vậy sao?”

Trong lúc tức giận, Quý Vũ mắng người không thèm lựa lời.

Mặt Hoắc Vân Tương hơi trầm xuống, trong phòng khách lớn như vậy bỗng chốc tràn ngập khí lạnh khϊếp người.

“Quý Vũ, xin lỗi!”

Quý Vũ nhận ra là anh thật sự đã tức giận bèn vội vàng nói:

“... Xin lỗi, chú ba.”

“Nói xin lỗi cô Nam.” Hoắc Vân Tương nhấn mạnh.

Quý Vũ mấp máy môi, không chịu mở miệng nhận sai với Nam Kiều.

Sắc mặt của Hoắc Vân Tương trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt nhìn về phía Nam Kiều lại như gió xuân thổi tan tuyết, dịu dàng không gì sánh được.

“Xin lỗi, là bọn anh dạy dỗ không tốt.”

“... Chú ba.”

Quý Vũ có hơi luống cuống, chưa được ba tuổi anh ta đã đến sống ở nhà họ Hoắc.

Mấy năm nay mặc kệ anh ta có ngang bướng thế nào, chỉ cần không trái đạo đức thì chú ba cũng sẽ không chấp.

Lần này chỉ vì Nam Kiều này mà chú ba của anh ta lại giận thật.

“... Không sao, dù sao cũng không phải người đầu tiên mắng tôi như vậy.” Nam Kiều thờ ơ nói.

Trên sân khấu Quý Vũ là một thiếu niên thiên thần nhưng mà trong hiện thực thì sự trái ngược này cũng quá lớn rồi.

Cô cũng nghi ngờ, có phải bên trong nhan sắc này là một linh hồn chó Husky hay không.

“Được rồi, đều đã bận rộn cả ngày rồi, chuẩn bị dọn cơm thôi.” Bà cụ Hoắc nói.

Nam Kiều ôm lấy Bánh Bích Quy, hỏi:

“Tôi có thể dùng nhà bếp làm chút đồ ăn cho Bánh Bích Quy không?”

“Tất nhiên là được.” Hoắc Vân Tương nhẹ nhàng gõ đầu cô.

Nam Kiều ôm mèo đi vào nhà bếp, xử lý thịt gà và ba miếng cá mua về.

Sau đó làm cho Bánh Bích Quy một phần cơm riêng, khao nó vì sự vất vả gần đây.

Cô cho mèo ăn xong, Hoắc Vân Tương mới căn dặn quản gia ăn cơm.

Quý Vũ theo thói quen ngồi vào bàn, nhìn những món ăn trên bàn, vui vẻ nói:

“Chà, có cá chua ngọt và thịt viên hầm mà cháu thích ăn.”

Nhưng mà anh ta vừa mới cầm đũa lên thì Hoắc Vân Tương ngồi đối diện đã lạnh lùng nói với quản gia:

“Sau này không cần phải làm cơm cho cậu ta, nhà của chúng ta không có người này.”

“Vâng, cậu ba.”

Quản gia nghe xong lập tức đi lên lấy dụng cụ ăn của Quý Vũ đi, ngay cả đôi đũa trong tay anh ta cũng bị mạnh mẽ cướp đi.

Quý Vũ: “...”

Có cần ác như vậy không?