Chương 21: Sốt ruột

Chia cho họ thì có gì là không đúng! Ha, chia cho họ thì đúng sao? Lý An Thành bật cười, nhướng cao đôi mày, vị đắng tràn ra đầu lưỡi.

“Chủ tịch có thể nói ra câu này nghĩa là ngài đã quên mẹ của tôi đã chết như thế nào rồi phải không?”

Khoé môi anh trải rộng thêm, thanh âm từ trong cổ họng cũng nâng dần lên đầy giễu cợt: “Chủ tịch Lý, mẹ của tôi là do vợ của ngài gϊếŧ chết đấy!”

“An Thành…” Lý Chính bất lực thở dài, nhưng không thể mắng con trai của mình được. Một đứa trẻ mất mẹ khi chỉ mới vừa tròn năm tuổi, từng ấy năm sống khép mình không chịu buông bỏ những cố chấp ở trong lòng, đây chính là thất bại của người làm cha như ông.

“An Thành à! Con nói bà ấy là hung thủ nhưng chẳng phải bao nhiêu năm qua con không tìm được bằng chứng để kết tội bà ấy hay sao? Con hận ba cũng được, hận bà ấy cũng được nhưng con phải tập chấp nhận… mẹ con chết chỉ là tai nạn.”

“Tai nạn? Có tai nạn đơn thuần nào mà chủ nhân vừa chết, trợ lý bên cạnh liền đem theo đứa con bốn tuổi của mình tới Lý gia tìm người chồng còn đội khăn tang để nhận nhân tình và nhận cha cho con trai. Chủ tịch Lý, ngài đã nɠɵạı ŧìиɧ còn dung túng cho bà ta hại chết mẹ của tôi, bây giờ còn muốn đem tài sản của bà ấy chia cho bọn họ… Ngài có lương tâm hay không?”

Lý An Thành rất ít khi mất kiểm soát trước mặt ba mình, nếu không phải là chuyện liên quan đến mẹ thì anh cũng không nói nhiều đến như vậy.

Lý Chính không biết phải làm sao mới có thể tháo gỡ khúc mắc này giữa hai cha con. Ông thừa nhận năm xưa là mình làm sai, chỉ vì một lần say xỉn mà để lại hậu quả với trợ lý riêng của vợ mình. Vì sợ gia đình tan nát mà ông đã cố tình giấu diếm chuyện mình có con riêng ở bên ngoài, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ đi vào êm đẹp thì bất ngờ mẹ của An Thành uống thuốc quá liều dẫn đến tử vong.

Bà ấy khi đó là một chuyên gia trang điểm rất nổi tiếng nên lực lượng chức năng đã nhanh chóng vào cuộc điều tra, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy hàm lượng thuốc điều trị tăng huyết áp trong dạ dày của bà lên đến năm mươi viên, nên người ta đã kết luận rằng là do bà cố ý tự sát. Dẫu điều ấy rất khó tin nhưng… vẫn là sự thật.

Lý Chính khổ sở nhìn con trai, muốn giải thích nhưng biết là không có tác dụng nên lại thôi. Ông thở dài, chỉ có thể dùng chút điều kiện để níu kéo.

“Con không muốn ba chia tài sản cho bà ấy cũng được, nhưng con phải kết hôn với Thục Khuê và nắm quyền điều hành công ty, ba và ba của con bé là bằng hữu nhiều năm, con bé cũng thuộc dạng con nhà có giáo dục. Ba cho con thời hạn một tháng để suy nghĩ, nếu con không đồng ý thì ba sẽ làm theo dự tính ban đầu, dù gì… tài sản của Lý gia đều nằm trong tay của ba.”

Một khoảng tĩnh lặng kéo dài như đã lường trước, Lý An Thành ngửa cổ cười không thành tiếng, anh chán nản đứng lên, lòng đầy khinh miệt:

“Nhìn xem, tôi có một người cha thật vĩ đại làm sao!”

Anh rời đi, một lời từ giã cũng không để lại, Lý Chính chỉ biết ôm đầu, nhấc những bước chân nặng nề quay về bàn làm việc tìm bức ảnh của người phụ nữ duy nhất mà ông để trong tim.

“Mỹ Ánh, tôi phải làm sao bây giờ đây?”

***

Lúc Lý An Thành trở về căn hộ riêng của mình thì trời đã sập tối, Tiêu Gia chờ anh trước cửa nhà hồ hởi báo tin:

“Thiếu gia, tôi đã tìm ra chỗ ở của cô Lâm Ái Nghi rồi, cô ấy đang ở khu chung cư thuộc Hoàng Phổ quản lý, sáng nay cô ấy đã tới công ty làm việc, buổi chiều còn đi chọn xe với nhị thiếu. Nhìn họ khá là thân mật, chắc là đang yêu nhau. Anh có cần điều tra gì thêm không?”

Tiêu Gia tưởng rằng Lâm Ái Nghi là mục tiêu mới mà cậu chủ của mình nhắm tới để đối phó với Lý Cảnh Chiêu nên hết sức sốt sắng, nhưng khi anh ngửa gương mặt được việc của mình lên để nghe khen thưởng thì lại nhận được ánh nhìn như đang muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ ở xung quanh.

“Cậu bắt đầu lắm lời từ lúc nào thế?”

Lý An Thành trừng mắt quát một tiếng rồi hung hăng mở cửa đi vào trong bỏ lại người ở bên ngoài. Tiêu Gia đứng suy nghĩ cặn kẽ một hồi vẫn không biết mình nói sai cái gì, lát sau người đàn ông đáng sợ kia quay lại, anh vô thức rụt cổ, nửa lời cũng không dám hé răng.

“Đưa cái này cho cô ấy ngay bây giờ, không được để ai nhìn thấy. Đi nhanh đi.”

Tiêu Gia nhận lấy tờ giấy trên tay cậu chủ rồi vội vàng chạy đi không dám nán lại. Lý An Thành đứng yên tại chỗ, nhớ lại lời vừa rồi tâm tình bức bối chẳng yên.

Cái gì mà bọn họ yêu nhau! Đúng là xàm ngôn loạn ngữ.

***

Ngày đầu tiên tới công ty Ái Nghi không có nhiều việc để làm, chủ yếu là chỉ xem kịch bản phim mới. Bảy giờ tối cô lái xe trở về chung cư, lúc đánh lái qua khúc cua đột nhiên bị một chiếc xe đi ngược chiều cản lại.

Cô còn chưa hết giật mình người trong xe bước ra, tiến sát lại gần vị trí ghế lái của cô gõ cửa rồi nhét một tờ giấy nhỏ ở trước mui xe, sau đó nhanh chóng rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ái Nghi bàng hoàng trong chốc lát, cứ ngỡ là antifan chặn đường nhưng hình như không phải. Cô bước xuống xe gỡ mảnh giấy xuống, trở về trong xe khoá cửa an toàn rồi mới mở ra để xem.

“Lâm Ái Nghi, ngay trong tối nay cô phải có mặt tại nhà tôi để thanh toán số tiền mà cô đã nợ, nếu cô chậm trễ thì toàn bộ ảnh nóng của cô lúc ở trên giường cùng tôi sẽ được tung hết lên mạng. Đừng để tôi phải đợi lâu”.

Dưới những dòng chữ ngay ngắn còn kèm theo số điện thoại, dẫu không có đề tên nhưng Ái Nghi vẫn thừa biết chủ nhân của tờ giấy này là ai. Hai mắt cô ánh lên niềm hưng phấn, miệng nhỏ bật cười khúc khích không ngừng, cô ngây ngốc tưởng tượng nét mặt cau có của Lý An Thành mà hết sức vui vẻ.

Đuổi cô đi bây giờ lại muốn cô quay về sao, nằm mơ đi. Ảnh nóng ở đâu ra chứ! Đồ lừa bịp.

Cô khoái chí hát nghêu ngao, cất tờ giấy nhỏ xíu kia vào trong ví thật cẩn thận rồi lái xe về nhà.

Anh bắt nạt cô, cô quỵt nợ của anh, quá sòng phẳng rồi còn gì!

***

Lý An Thành đợi cả một buổi tối cánh cửa vẫn im lìm không nhúc nhích, mặc dù anh đã cẩn thận ra vào thử mật khẩu mấy lần để đảm bảo là vẫn đúng mã số cũ, thậm chí anh còn kiểm tra thử chuông cửa để xem nó có bị hỏng hay không. Mọi thứ đều bình thường chỉ có anh là bất thường.

Ba giờ sáng, điện thoại không cuộc gọi, không tin nhắn đến, Lý An Thành cứ nằm xuống giường rồi lại ngồi bật dậy. Câu nói của Tiêu Gia cứ lởn vởn ở trong đầu anh không tan biến:

“Họ cùng đi chọn xe, họ thân mật, họ yêu nhau”.

Lý An Thành thấy mình sắp phát điên rồi, anh không quản bây giờ mọi người đều đã an giấc, vội lấy điện thoại gọi cho Tiêu Gia, lớn tiếng ra lệnh:

“Mười lăm phút nữa có mặt tại cổng đón tôi, tìm cách ngắt điện khu chung cư mà Ái Nghi đang ở không được để lại dấu vết. Làm nhanh một chút.”