Editor: Hàm hàm
Người đàn ông mặc vest đi thẳng đến chỗ mọi người, mỉm cười lễ phép nói: "Xin chào các bạn nhỏ. Giới thiệu với mọi người đây là Lục Trạch, từ nay sẽ phụ trách dạy các em. Sau này, các em có thể theo thầy Lục chăm chỉ học hành, thầy sẽ dạy các em kiến
thức văn hóa, cũng sẽ dạy các em đạo lý làm người. Các em không cần phải sợ. Nếu có vấn đề gì thì các em cứ thẳng thắn nói ra nhé. ”
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một một người đàn ông với khí chất hoàn toàn khác với những người dân làng bình thường. Những đứa trẻ này liền có chút sợ hãi và luống cuống không dám nói lời nào, ngay cả thằng nhóc đầu gấu Tần Tứ Cường cũng vậy. Người thôn Thiên Nhiên chỉ nói tiếng địa phương, nhưng cũng có người thường xuyên đi về quê nhà nên trong thôn cũng có người có thể nói tiếng phổ thông, vì vậy người dân trong thôn mặc dù không nói được tiếng phổ thông, nhưng họ có thể ít nhiều hiểu được.
Người đàn ông mặc vest liếc nhìn xung quanh, thấy Tần Hiểu Đồng lớn tuổi nhất và không nhút nhát như những đứa trẻ khác nên cười nói với cô: “Thầy Lục sau này phải phiền toái mọi người chiếu cố rồi. "
" Anh ... không ở lại? "Tần Hiểu có chút kinh ngạc, vẫn là dùng khẩu âm pha trộn giữa tiếng phổ thông và địa phương.
Cô vốn tưởng rằng đội giáo viên tình nguyện có thể có ba bốn người, nhưng bây giờ chỉ có hai người, tuy ít nhưng bởi vì thôn Thiên Nhiên và thôn Lý Gia có ít người đi học nên không sao cả. Không nghĩ tới cuối cùng chỉ có một người ở lại mà thôi.
Người mặc vest hiểu được lời nói của Tần Hiểu Đồng, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi chỉ đưa cậu ấy tới đây, bây giờ phải đi rồi. Tôi sau này mỗi tháng sẽ đến một lần, có gì thắc mắc có thể hỏi tôi." Rồi anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sắp không kịp chuyến bay rồi, chuyện còn lại thầy Lục sẽ nói cho mọi người biết nhé.”
Lúc này Tần Hiểu Đồng mới để ý cách ăn mặc của anh ta. Bộ vest trên người chất liệu trong có vẻ bình thường. Nhưng chân lại mặc một đôi giày thể thao đắt tiền. Một tay anh ta đang xách một chiếc cặp công văn, tay còn lại thì cầm một chiếc túi mơ hồ có thể nhìn thấy được là một đôi giày da.
“Trợ lý Chu, anh cứ như vậy rời đi thật sao?” Lục Trạch bước tới ngăn anh lại.
Trợ lý Chu cười bất lực: “Lục thiếu gia, đây là mệnh lệnh của ông chủ, tôi không dám trái lời.”
Lục thiếu gia cau mày.
Trợ lý Chu lại nói: “Lục thiếu gia, anh cũng biết tính tình của ông chủ rồi đó. Trong khoảng thời gian này… anh nên giữ an toàn cho bản thân.”
Lục Trạch tức giận nói, “Tôi phải ở nơi khỉ ho cò gáy này bao lâu? "
Trợ lý Chu vỗ vỗ bả vai Lục Trạch, động viên anh ta một cách nồng nhiệt:" Cố lên, Lục thiếu gia. Nếu ông nội anh hài lòng, anh có thể về bất cứ lúc nào. Anh nên làm thế nào? Hôm qua chúng ta đã nói chuyện đó rồi, anh đừng làm cho ông nội mình thất vọng. ”
Trợ lý Chu nói xong liền gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lục Trạch vội vàng đuổi theo hai bước, lại nghĩ tới điều gì, đột ngột dừng lại, bực bội đá một viên sỏi nhỏ dưới chân.
Tuy rằng cuộc trò chuyện giữa trợ lý Chu và Lục Trạch không lớn, nhưng cũng không tránh những người khác, nên Tần Hiểu Đồng có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại.
Hoàn cảnh của "sinh viên đại học" này đến dạy học phức tạp hơn cô nghĩ. Dường như anh ta không muốn đến, lại bị ông nội ép buộc, đánh giá trang phục trên người hắn và phong thái của trợ lý Chu kia, gia cảnh hẳn là không tầm thường.
Ấn tượng đầu tiên của Tần Hiểu Đồng đối với Lục Trạch không tốt, thêm vào những gì cô nghe được sau đó, cô không khỏi đoán được Lục Trạch có thể là một tay ăn chơi, ông nội anh ta cuối cùng không chịu được nữa nên ném anh ta lên núi dạy trẻ đồng thời giúp hắn tôi luyện bản thân trong hoàn cảnh khó khăn. Chỉ là cô rất nghi hoặc, anh ta giống như một kẻ hư hỏng, có thể chấp nhận ở một chỗ này sao?
Lúc này, Tần Hiểu Đồng không khỏi thất vọng. Nếu sinh viên đại học đến dạy đáng tin cậy, cô có thể nhờ anh ta giải cứu Thạch Tú Tú, nhưng đối phương bây giờ lại là người có tên Lục Trạch này, cô thực sự không yên lòng trong chờ vào anh ta.
Sau khi trợ lý Chu rời đi, Lục Trạch cũng không qua đây, nhưng những đứa trẻ muốn đi học khác từ hai ngôi làng đều lần lượt đến đây. Ngoại trừ Tần Hiểu Đông, hai thôn đều là nam sinh, độ tuổi từ sáu đến mười tuổi, tổng cộng chỉ có sáu người.
Lục Trạch rốt cuộc chậm rãi đi tới, nhưng hắn cách bọn trẻ ba thước rồi dừng lại, cau mày nhìn đám trẻ mặc quần áo cổ lỗ sĩ trước mặt.
Tất cả bọn trẻ cũng rụt rè nhìn Lục Trạch, không ai lên tiếng.
Trong số những đứa trẻ, thân là cô gái duy nhất ở đây, lại đã mười lăm tuổi, lúc này Tần Hiểu Đồng như hạc trong bầy gà, Lục Trạch đã chú ý đến cô ngay lập tức.
“Em tên gì?” Mặc dù đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt của anh không có rơi vào cô, chính là một bộ dáng không kiên nhẫn.
Không để Tần Hiểu Đồng mở miệng, Tần Tứ Cường đã lớn giọng nói: "Chị ấy là Tam Nha! Chị ấy không phải tới đây để học!" Nãy giờ Tần Tứ Cường đều không nói gì bây giờ nó lại khôi phục lại bộ dáng "vô pháp vô thiên" của mình, quay đầu đối mặt với Tần Hiểu Đồng kêu lên: "Mẹ nói không cho chị đọc sách, chị mau cút đi!" Nó vừa nói vừa dùng lực với Tần Hiểu Đồng.
Tần Hiểu Đồng không cẩn thận bị đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay đột nhiên đau nhức, cô chỉ liếc mắt nhìn Tần Tứ Cường rồi lẳng lặng đứng lên. Nếu cô có ý muốn chống lại Tần Tứ Cường, thằng nhóc này chắc chắn sẽ phàn nàn với Lý Xuân Hoa, đến lúc đó bà ta sẽ lại mắng cô, thậm chí tát cô vài cái, cho nên đối mặt với Tần Tứ Cường, hiện tại cô chỉ có thể nhẫn nhin.
Cô vỗ nhẹ đất trên tay, rồi ngẩng đầu lên và nhỏ giọng nói với Lục Trạch: "Thầy Lục, em tên là Tam Nha, em là chị gái của Tần Tứ Cường, đây là em trai của em." Cũng giống như trước đó, Tần Hiểu Đồng nói tiếng phổ thông kết hợp với tiếng địa phương.
Tần Hiểu Đồng nói rồi chỉ vào Tần Tứ Cường. Cô cho rằng chàng trai tên Lục Trạch này không đáng tin cậy, nhưng đây chỉ là ấn tượng ban đầu của cô, có thể thực chất cậu ta không xấu như cô nghĩ nên tốt hơn hết cô phải quan sát thêm một lần nữa. Đồng thời, cậu là người duy nhất cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài và cũng là người ít nghi ngờ cô hơn dân làng, cô muốn có mối quan hệ tốt với cậu ấy và tranh thủ bất cứ cơ hội tốt nào.
Đôi lông mày khóa chặt của Lục Trạch không hề nới lỏng. Anh ta nhìn thấy cảnh Tần Tứ Cường đẩy Tần Hiểu Đồng, trong lòng càng thêm phiền muộn, loại địa phương không văn minh này thật là dã man, ở chỗ như vậy thêm một ngày ...
Không, ở lại thêm một giây cũng là một loại tra tấn cho anh ta! Anh nhớ điện thoại, nhớ máy tính, nhớ Land Rover*, nhớ bạn bè, nhớ mọi thứ hiện đại!
Land Rover là một thương hiệu xe hơi hạng sang của Anh.
Nhưng dù có nhớ nhung mọi chuyện trong quá khứ đến đâu thì anh ta cũng chỉ có thể ở lại đây cho đến khi ông nội vừa lòng.
"Nói chậm một chút? Tôi không hiểu em đang nói cái gì." Lục Trạch nhìn Tần Tiểu Đông chán ghét nói: "Các người không thể nói tiếng phổ thông sao?"
Một nhóm trẻ con nhìn Lục Trạch khó chịu. Mặc dù mọi người hầu như đều có thể hiểu được tiếng phổ thông, nhưng nếu muốn nói thì có chút khó khắn, và cũng không ai muốn mở miệng để bị chê cười vào lúc như vậy.
Tần Hiểu Đồng không còn cách nào khác, đành phải “nhét” thêm tiếng phổ thông vào lời nói, chậm rãi lặp lại những gì vừa nói.
“Tam Nha?” Lục Trạch rốt cục hiểu được lời nói của Tần Hiểu Đồng, trong lòng không tin lặp lại, “Ba mẹ đặt cho em cái tên như vậy, bọn họ thật sự nghiêm túc không?”
Tần Hiểu Đồng thấy Lục Trạch im lặng, vấn đề này cô cũng muốn hỏi cha mẹ hiện tại của cô một chút.
Lục Trạch đột nhiên phá lên cười: "Tam Nha ... Hahaha Tam Nha ... Cái tên này quả thực...! Để tôi đoán xem, ở chỗ mấy người chắc sẽ còn có người có tên như Cẩu Thăng, Cẩu Thuyên, Nhị Cẩu, linh tinh gì đó, đúng không?
Tần Hiểu Đồng không hé răng, cô nghĩ qua, quả thực trong thôn đúng là có người tên là Nhị Cẩu.
Một đứa trẻ ở làng Lý Gia yếu ớt giơ tay lên.
Luc Trạch hai mắt sáng lên, hắn chỉ vào đứa trẻ hỏi: “Em tên là gì?”
“Cẩu Thuyên.” Đứa nhỏ nhỏ giọng nói, như muỗi kêu.
"Phóc" Lục Trạch cười to, lại nhìn về phía những đứa trẻ khác nói, "Các em đều nói đi, các em tên là gì?"
"Phú Quý"
"Đa Kim"
"Sỏa Căn"
"Nhị Hổ"
Còn lại bốn đứa nhỏ đều lần lượt nói ra tên của mình, mà Lục Trạch mỗi lần nghe một cái tên liền cười đến lợi hại, cuối cùng ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển nói; "Cha mẹ mấy người thật hài hước"
Bọn nhỏ còn nhỏ không có nghĩa là không có lòng tự trọng, ai nấy đều có thể thấy được Lục Trạch đang cười nhạo tên của họ, một số cúi
đầu buồn bã, còn một số thì tức giận trừng mắt nhìn Lục Trạch. Nhưng Lục Trạch căn bản không cảm thấy hắn như vậy có gì không đúng, cũng không chú ý đến biểu tình của bọn trẻ, còn cười đến vui vẻ. Tần Hiểu Đồng nhìn thoáng qua những đứa trẻ còn chưa trưởng thành này, nhìn Lục Trạch mặt không đổi sắc nói: "Thầy Lục, vừa rồi trợ lý Chu nói anh đến dạy bọn trẻ đạo lý làm người, đây có phải là muốn dạy chúng không tôn trọng người khác, tùy ý cười nhạo tên của người khác không."
Khi Tần Hiểu Đồng nói lời này, tiếng phổ thông chiếm tỷ lệ lớn hơn, Lục Trạch có thể hiểu được lời cô không khó, đồng thời nghe được giọng điệu chất vấn của cô.
Luc Trạch ngừng cười nhìn sang. Anh cảm thấy cô gái miền núi gầy yếu trước mặt, quần áo thì mộc mạc này, đột nhiên có một cỗ khí thế đáng sợ, khiến anh không thể nhìn thẳng, đặc biệt là ánh mắt của cô ấy, bị nhìn như vậy, anh cảm thấy có một cảm giác xấu hổ không biết vì sao..
Lục Trạch sửng sốt một hồi, nhìn Tần Hiểu Đồng một lúc lâu mới đứng lên, lãnh đạm nói: "Cười một chút thì liên quan gì đến em, cũng sẽ không mất một miếng thịt nào của em."
Hắn đi đến gần Tần Hiểu Đồng vài bước, tò mò hỏi: "Tam Nha, đúng không? Trước đây em đã đi học chưa?"
Tần Hiểu Đồng ý thức được cô đã đi quá xa trong cơn tức giận. "Không có. Em muốn đi, nhưng mẹ em không cho. ”
Câu cuối Lục Trạch nghe có chút mơ hồ, nhưng câu đầu tiên anh nghe hiểu, nhìn vẻ mặt mộc mạc của Tần Hiểu Đồng lúc này, anh cảm thấy vừa rồi mình thật có lỗi. Làm thế nào mà loại người quê mùa này có thể làm cho anh ta cảm thấy như vậy? Đúng, nhất định là do hắn ảo tưởng!
“Vì em không ở đây để học, nên đi đi, tôi sắp bắt đầu tiết học rồi.” Lục Trạch ho một tiếng trịnh trọng nói. Mặc dù vừa rồi cho rằng chỉ là ảo giác, nhưng Lục Trạch luôn cảm thấy có chút kiêng dè với Tần Hiểu Đồng nên muốn cô mau chóng rời đi.
Tần Hiểu Đồng cũng sợ nếu đi về muộn sẽ bị Lý Xuân Hoa mắng chết, cho nên cũng không nhiều lời, liền nói với Tần Tứ Cường vài câu. Tần Tứ Cường đối làm cái mặt quỷ bảo cô mau cút đi.
Tần Hiểu Đồng cũng không quan tâm, cuối cùng liếc nhìn Lục Trạch một cái, tâm tình nặng trĩu mà rời đi.