Trên bảng điều khiển hệ thống, thời gian trôi qua từng chút một.
Chu Khiêm thấy thanh tin nhắn nhảy ra một dòng chữ: “Cơ thể tôi bị giam cầm nhưng tinh thần của tôi sẽ vào thế giới trò chơi. Ẩn Đao là đồng đội của tôi.”
“Chu Khiêm: “Ồ”
[137]: “Thế nên… cậu ấn ‘đồng ý’ đi.”
Chu Khiêm: “Haiz, anh thế này khiến tôi rất khó xử đó.”
[137]:”?”
Chu Khiêm: “Tôi thấy người tên là Ẩn Đao đó cũng rất có thành ý. Tuy rằng anh nói là anh bảo anh ta nhận tôi làm đồ đệ. Như khi tôi nói chuyện với anh ta, anh ta nói bản thân anh ta cũng đánh giá tôi rất cao, cảm thấy tôi rất lợi hại, rất muốn nhận tôi làm đồ đệ.”
[137]: “… Theo tôi được biết thì không phải như vậy.”
Chu Khiêm: “Ý anh là sao? Ồ, anh cảm thấy tôi không lợi hại, không đủ tư cách. Anh xem thường tôi.”
[137]: “Đương nhiên là không phải.”
Chu Khiêm: “Không phải? Ồ, nếu không phải anh xem thường tôi. Vậy chính là Ẩn Đao xem thường tôi. Anh ta nói xấu tôi hả?”
[137]: “Cũng không có.”
Chu Khiêm nhìn ba chữ bên kia trả lời, cười vô cùng xấu xa.
Lát sau, [137] lại gửi: “Chu Khiêm, mau ấn ‘đồng ý’. Tôi sắp phải offline rồi.”
Chu Khiêm trả lời: “Ồ, vậy anh offline đi. Vừa lúc tôi cũng đang có việc.”
[137]: “… Cậu có việc gì thế?”
Chu Khiêm: “Đi tìm Khương Dư Thanh. Tôi cần đi bồi dưỡng tình cảm với ông ta. Bye bye.”
[137]: “…”
Chu Khiêm không nhìn bảng điều khiển nữa, thò tay lấy một chiếc vảy từ trong hành lý ra.
Chiếc vảy này có thể mang rồng con trở lại không?
Chu Khiêm không biết. Cậu thử đặt chiếc vảy lên đồng hồ nhưng không thể thông qua hệ thống đọc được chức năng của nó.
Chu Khiêm đành cất chiếc vảy đi, sau đó đẩy cửa ra, đi đến trước căn phòng 701 ở phía đối diện.
Chu Khiêm nhìn qua cửa kính có thể thấy Khương Dư Thanh đang ở trong phòng lật người xuống giường, sau đó đi đến trước giá sách lấy một cuốn bắt đầu đọc, ánh mắt yên bình, sắc mặt nhìn có vẻ thanh tỉnh hơn hôm trước nhiều rồi.
Có lẽ là vì người chơi hoàn thành nhiệm vụ, Khương Dư Thanh đã nhớ ra một vài chuyện trong quá khứ.
Thực tế thì hành động của ông ta hoàn toàn phù hợp với thiết lập nhân vật, Chu Khiêm nhớ lễ tân từng nói, Khương Dư Thanh buổi tối rất ngoan, không làm loạn, ngụ ý là người chơi buổi tối có thể mặc kệ Khương Dư Thanh. Ban ngày qua cửa, buổi tối nghỉ ngơi chính là quy luật làm việc của người chơi tại phó bản này.
Chu Khiêm nhìn người trên giường suy nghĩ gì đó, sau đó nhìn mặt đồng hồ, thử gửi tin nhắn cho [137].
Hệ thống nhắc nhở [137] đã offline.
Chu Khiên híp mắt nhìn dòng thông báo đó một lúc lâu, sau đó nhướn mày mở lịch sử trò chuyện gần đây.
Cậu vốn định quấy rầy Tề Lưu Hành hoặc Hà Tiểu Vĩ hỏi thăm tình hình của bọn họ gần đây, thuận tiện giới thiệu hai người họ quen biết nhau. Dù sao Tề Lưu Hành muốn tìm người tổ đội, Hà Tiểu Vĩ vừa hay có thể cùng anh ta tổ đội thành cặp đôi ‘Kiếm đảm cầm tâm’.
Nhưng dự định này của Chu Khiêm lại bị cắt đứt.
Cậu đột nhiên phát hiện [Ẩn Đao] đã online.
Chu Khiêm thấy vậy lập tức gửi tin nhắn sang: “Ồ, đây không phải sư phụ của tôi à?”
[Ẩn đao]: “???”
[Ẩn đao]: “Chúng ta có phải quan hệ đó đâu, cậu đừng nói linh tinh!”
Ẩn Đao nhanh chóng gửi hai tin nhắn đến, Chu Khiêm thong dong trả lời: “Oa, không phải lúc trước anh muốn nhận tôi làm đồ đệ à? Sao lại trở mặt nhanh thế?”
[Ẩn Đao]: “Cái quỷ gì thế? Tôi rõ ràng đã nói với cậu là tôi giúp bạn mà! Tôi không thèm nhận cậu làm đồ đệ nhé!”
Chu Khiêm: “Bạn anh là [137] à?”
[Ẩn Đao]: “Sao tôi biết được?”
Chu Khiêm đùa dai trả lời: “Đúng rồi, 137 nói anh không lợi hại, bình thường thôi.”
Hà Tiểu Vĩ khen Ẩn Đao lên tận trời, thề sống chết muốn nhận anh ta làm sư phụ. Vậy nếu là người có thực lực, nghe lời như vậy thường nhất định không vui chứ? Ẩn Đao sẽ thế nào nhỉ? Lẽ nào anh ta và 137 thực sự là bạn tốt?
Chu Khiêm không ngờ rằng, [Ẩn Đao] lại trả lời: “Cái gì? Anh ấy thế mà lại khen tôi ‘bình thường’ à? Tốt quá đi! Chu Khiêm, cảm ơn cậu nhé. Tôi nằm mơ cũng muốn được anh ấy khen ngợi!”
Chu Khiêm: “…”
“Được rồi, tôi phải cày phó bản đánh boss rồi. Không nói chuyện nữa. Xin cậu đừng gọi tôi là sư phụ nữa. Tôi không dám cướp người anh ấy nhìn trúng đâu.”
Ẩn Đao nhắn xong câu này rồi im bặt không trả lời nữa, có lẽ là vào phó bản rồi.
Chu Khiêm nhướn mày, lần nữa nhìn Khương Dư Thanh ở trong phòng thông qua cửa kính, cuối cùng vẫn không bước vào mà về lại phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Chu Khiêm vì được nghỉ ngơi đầy đủ nên thức dậy vô cùng sớm.
Khi đánh răng rửa mặt, cậu nhìn mình trong gương.
Cậu đã hoàn toàn không nhận ra người trong gương rồi.
Bởi vì hiện tại ngoại hình của cậu đã hoàn toàn biến thành ‘Bắc Hà’ rồi.
Khương Dư Thanh chỉ còn có ba ngày cuối cùng, ông ta mắc bệnh đãng trí tuổi già, không muốn quên đi bản thân, không muốn quên mất đồng đội.
Hiện giờ, sau khi người chơi vượt qua hai cửa, ông ta đã nhớ lại bản thân, nhớ ra đồng đội, do đó hình ảnh mơ hồ của những đồng đội thậm chí là bản thân Khương Dư Thanh trong thế giới ký ức của ông ta đều trở nên rõ ràng.
Ngoài ra, bởi vì người chơi qua cửa có độ khó cao, thậm chí đạt được thành tựu bí mật – giúp Khương Dư Thanh nhớ lại tất cả đồng đội đã hy sinh tại Bách Thành.
Vậy… tâm nguyện thứ ba của Khương Dư Thanh sẽ là gì?
Lẽ nào muốn Bắc Hà sống lại? Dù cho chỉ là sống lại trong thế giới ký ức giả tạo?
Khi Chu Khiêm suy đoán những điều này, cậu không hề lập tức đến phòng 701 tìm Khương Dư Thanh mà đi đến trước cửa thang máy, đi xuống sảnh dưới tầng. Sảnh lớn không một bóng người. Bảo vệ, lễ tân, những y tá khác đều đã biến mất.
Cả tòa nhà này hiện giờ chỉ còn có hai người là Chu Khiêm và Khương Dư Thanh già yếu.
Mà cánh cổng lớn đang mở rộng, ánh nắng và thảm có xanh bên ngoài như đang chào đón Chu Khiêm rời khỏi thế giới giả tạo này, từ bỏ nhiệm vụ phụ trở về thế giới thực.
Chu Khiêm quả thực chậm rãi bước đến cửa, nhìn về phía bãi cỏ xanh mơn mởn đầy sự hấp dẫn đó.
Nhưng cậu chỉ hướng về phía thái dương hít sâu một cái, sau đó dứt khoát quay người đi về phía thang máy.
Trong thang máy, nút ấn của các tầng khác giống như đồ giả, không có cách nào ấn được, Chu Khiêm thử một chút cuối cùng về lại tầng bảy. Lần này, cậu đi thẳng đến phòng 701.
Trong phòng 701, ông lão Khương Dư Thanh đang đọc sách.
Chu Khiêm gõ cửa sau đó đẩy cửa vào, ông ta ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm cười.
Chu Khiêm nhìn mặt bàn, trên đó chẳng có gì cả.
Cũng không biết miếng bánh hoa quế hôm qua bị Khương Dư Thanh ăn rồi hay là bị ông ta quên rồi.
Chu Khiêm đi vào trong phòng vài bước, nhìn Khương Dư Thanh hỏi: “Ông còn nhớ tôi không?”
Khương Dư Thanh gật đầu, nhưng sau đó ánh mắt lại trở nên mờ mịt, ông ta lại lắc đầu.
Đột nhiên, Chu Khiêm liếc thấy cái gì đó, nhìn về phía tủ đầu giường. Lần này, cậu phát hiện bình sứ Thanh Hoa trên đó đột nhiên biến mất trước mắt cậu.
Như vậy là, Khương Dư Thanh cao tuổi vẫn đang ‘gϊếŧ chết’ những sự vật trong thế giới ký ức.
Chu Khiêm thu hồi tầm mắt lại nhìn về phía Khương Dư Thanh, cậu phát hiện ông ta đang ngáp, sau đó đặt sách xuống đi về phía giường.
Ông ta lại chuẩn bị đi ngủ, đồng nghĩa với việc cửa tiếp theo chuẩn bị bắt đầu rồi.
Chu Khiêm lập tức gọi ông ta lại: “Ông Khương, xin chờ một chút.”
Hôm kia Chu Khiêm cầm hộp bánh hoa quế tại quầy lễ tân, cậu vẫn luôn dùng rất tiết kiệm. Lúc này cậu lại cầm một miếng bánh đưa cho Khương Dư Thanh.
Khương Dư Thanh quả nhiên vẫn rất là thích, nhận lấy rồi ăn luôn.
Như vậy, Chu Khiêm đã tạm thời ngăn cản được Khương Dư Thanh cao tuổi đi ngủ, tranh thủ cho bản thân một ít thời gian để chuẩn bị, cậu quay đầu nhìn bức ảnh ở trên tường.
Hình dạng bốn người ở trong ảnh đã trở nên rõ nét hơn, đó chính là người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục sống sót.
Ánh mắt cậu lướt qua bốn người, sau đó dừng lại ở trên người sĩ quan trẻ tuổi trong ảnh.
Ngón tay cậu chạm vào bức ảnh, cảm giác quen thuộc lập tức ập đến. Chu Khiêm thông qua cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo ấy lần nữa đi đến cảnh tượng như mộng ảo kia – Khương Dư Thanh viết thơ dưới ánh nến.
Khi Chu Khiêm chạm vào bức ảnh này lần đầu tiền, cậu có sự xúc động hiếm thấy, dường như bản thân cậu có sự cộng hưởng với người trong ảo cảnh – đó chính là sự bi thương phát ra từ tận xương tủy, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Đến lúc này, Chu Khiêm cuối cùng cũng biết nguồn gốc của loại bi thương ấy.
Bởi vì tâm trạng của chủ nhân của ảo cảnh – Khương Dư Thanh lúc viết thư bi thương.
Bắc Hà đã chết, lá thư không có người nhận.
Khương Dư Thanh viết lá thư chất chứa tình yêu, nhưng lại chỉ có thể đốt đi để gửi đi nỗi buồn tương tư.
“Khương Dư Thanh, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Bắc Hà.”
Trong mộng cảnh, Chu Khiêm hỏi người đứng trong ánh nến dịu êm.
Khương Dư Thanh nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm, ánh mắt lộ rõ vui sướиɠ. “Bắc Hà! Cậu ở đây sao? Sao cậu lại đến…”
Gương mặt của người sĩ quan không còn mơ hồ như ảo cảnh trước, lần này ánh nến chiếu sáng gương mặt thanh tú của anh, gương mặt xinh đẹp khiến người ta không muốn dời mắt.
Lát sau, anh lại cúi đầu, viết nốt lá thư, sau đó gấp lại đưa đến trước ánh nến.
Nhưng lần này, Chu Khiêm đã kịp mở miệng ngăn cản trước khi anh kịp đốt lá thư, nói: “Anh đang viết thư cho tôi sao? ‘Dạ vũ ký bắc’… ‘Bắc’ ở đây là tôi à?”
Khương Dư Thanh dường như bị cậu đoán trúng tâm tư, tai nhiễm đỏ, vội cất thư đi.
“Cậu … cậu đừng nói bừa.”
Chu Khiêm cười giơ tay về phía anh: “Đừng đốt nó, đưa cho tôi đi. Tôi ở đây.”
“Cậu… cậu…”
Câu nói không thể nói thành lời đó, còn có cơ hội nói ra sao?
Cậu liệu có thấu hiểu… loại tâm tư bí ẩn mập mờ trăn trở của mình?
Khương Dư Thanh có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Chu Khiêm, lấy lá thư vừa cất đi ra.
Trong ảo cảnh, khung cảnh luôn có sự lờ mờ cũ kỹ, bên ngoài nhà dường như đang mưa, mặt đất nơi nơi ẩm ướt.
Chu Khiêm cảm thấy bản thân đang đứng trong ánh nến lung linh ấm áp, còn Khương Dư Thanh đang từng bước đến gần cậu, chuẩn bị đưa thư cho bản thân.
Nhưng chính vào lúc Khương Dư Thanh gần trong gang tấc, Chu Khiêm còn cảm thấy ngón tay anh đã chạm vào lòng bàn tay mình…
Khương Dư Thanh lại rút tay lại.
Đồng thời khi anh nhìn cậu, hốc mắt đã hoe đỏ.
“Anh sao vậy?” Chu Khiêm hỏi
Khương Dư Thanh đau thương và tuyệt vọng lắc đầu với cậu: “Không đúng. Đây đều là tôi tưởng tượng ra. Cậu… cậu chết rồi… cậu đã chết tại Bách Thành… tôi lại đang nằm mơ.”
Chu Khiêm híp mắt, không bắt anh đưa lá thư có bài thơ đó cho mình mà lại hỏi tiếp: “Tôi chết như thế nào?”
“Bắc Hà, cậu…” Không chỉ đôi mắt Khương Dư Thanh đã đỏ hoe, ông ta dường như nghĩ đến chuyện đau khổ cùng cực, kéo lấy một chiếc ghế đẩu, ôm l*иg ngực ngồi xuống, hai vai run lên.
Bộ dạng Khương Dư Thanh hiện giờ vô cùng đáng thương.
Nhưng Chu Khiêm không hề thương tiếc, gần như tàn nhẫn hỏi ông ta: “Khương Dư thanh, anh phải nói cho tôi. Tôi đã bị nhốt trong địa ngục, tôi không nhớ được bản thân đã chết như thế nào. Nếu tiếp tục như vậy, tôi sợ là không được siêu sinh, không thể vào luân hồi!”
“Cậu…! Cậu là anh hùng. Sao có thể như vậy?” Khương Dư Thanh vô cùng hoảng sợ nhìn Chu Khiêm.
Chu Khiêm nói: “Vậy anh nói sự thật cho tôi biết đi.”
Một lát sau, Chu Khiêm nhận được đáp án hài lòng từ miệng Khương Dư Thanh.
Sau đó cậu xem xét hoàn cảnh của căn phòng này.
Lúc trước tất cả mọi thứ đều phủ một lớp sương mù, một làn mưa, mọi thứ đề mơ mơ hồ hồ, nhưng bởi vì chủ nhân của thế giới ý thức hồi phục một phần trí nhớ, hiện tại tình huống trong căn phòng đã có sự thay đổi, đã có thể nhìn rõ ràng rồi.
Chu Khiêm có thể nhìn thấy ấm nước, cốc nước, vật trang trí, ảnh chân dung…
Cậu phát hiện bọn chúng đều có dấu vết rõ ràng của thời gian.
Chu Khiêm lại nhìn Khương Dư Thanh hỏi ông ta: “Hiện giờ là năm nào? Chúng ta đã thắng lợi chưa?”
Khương Dư Thanh nắm chặt tay, rồi gật đầu: “Thắng lợi rồi! Hiện giờ… tất cả mọi thứ đều rất tốt. Đã không còn chiến tranh. Tôi… tôi cũng già rồi.”
Chu Khiêm cười nói với ông ta: “Không đâu. Anh không già tý nào, vẫn đẹp trai cao ráo như vậy.”
Khương Dư Thanh nghe vậy, anh mắt lại trở nên ngẩn ngơ.
“Sao… sao cậu… Ài, cũng không biết rốt cuộc là tôi tưởng tưởng ra cậu hay cậu thực sự từ âm tào địa phủ đến gặp tôi nữa.”
Lúc này, Chu Khiêm đột nhiên nghe thấy sau lưng mình – cũng chính là ngoài ảo cảnh truyền đến âm thanh.
Đó là tiếng Khương Dư Thanh cao tuổi đứng dậy đi đường.
Xem ra ông ta đã ăn xong miếng bánh, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Chu Khiêm nắm chặt thời gian ít ỏi còn lại, nhìn người trong ảo cảnh: “Tôi muốn hỏi anh câu hỏi cuối cùng.”
Khương Dư Thanh gật đầu: “Cậu hỏi đi.”
Câu hỏi của Chu Khiêm vẫn rất tàn nhẫn: “Bắc Hà chết rồi, đồng đội anh có thể tin tưởng đều chết rồi. Tất cả bọn họ đều vì bảo vệ anh mà chết. Anh có thấy áy này không?”
“Nếu đời này, anh phải cô đơn nhắm mắt ra đi… vậy tâm nguyện thực sự của anh là gì?”