Chương 16: Thiên Đường Quả Táo (16)

#tien161099

"Đậu mùa! Quá lợi hại! Lúc đầu người thiết kế ra phó bản này đã tạo buff để tiêu diệt Lý Đại Phú! Anh Khiêm đã dùng chiêu khác để gϊếŧ chết Lý Đại Phú, nhờ đó mà giữ lại được cái Buff này!"

"Lúc tín đồ số 1 tấn công anh Khiêm, chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của đứa bé thôi thanh máu đã giảm ngay lập tức; tín đồ này biến thành quái vật có cánh cũng tương tự như thế, chỉ cần con quái vật vỗ cánh một cái thôi cũng đã có thể làm thanh máu giảm đi."

"Các tín đồ thật sự quá mạnh, mỗi tín đồ điều có một điểm lợi hại nhất, nhưng đã được anh Khiêm lợi dụng một cách hoàn hảo! "

Vì thế, trong khi tín đồ số 19 không ngừng tấn công, anh Khiêm đã cố gắng chờ đợi đến khi thanh máu giảm còn 5%. Đến khi con quái vật này dồn hết sức mạnh của mình lại, anh Khiêm đã sử dụng buff để bảo vệ mình và gϊếŧ chết tín đồ số 19! Anh Khiêm đã thành công rồi, con quái vật không còn sức để cử động nữa! Chính là ngay lúc nãy sao anh Khiêm không nhanh chạy trốn đi!"

"Nếu như thế, anh Khiêm làm vậy cũng quá nguy hiểm rồi! Làm sao anh Khiêm có thể biết chắc chắn đó là lúc để ra tay? Sẽ ra sau nếu như con quái vật đó không tấn công đê thanh máu của anh Khiêm giảm còn 5%? Lỡ đâu con quái vật đó sử dụng tuyệt chiêu gì để anh Khiêm mất máu từ từ rồi sao, biết đâu buff của anh Khiêm lực sát thương quá nhỏ nữa! Đến lúc đó, anh Khiêm chắc chắn không thể thoát được!"

"Nếu anh Khiêm không lấy được đạo cụ để khôi phục lượng máu thì sao? Mặc dù đạo cụ đó cũng không có quan trọng lắm, chỉ có thể bổ sung được có 1% máu, nhưng dùng vào lúc này cũng rất đúng lúc nha."

"Nhưng mà anh Khiêm cũng quá tàn nhẫn với chính mình rồi."

Chúc Cường: "Đúng thế, nhưng điều tàn nhẫn của anh ấy lại là đúng. Cậu cũng thấy đó, đến em trai kiếm thần còn rơi nước mắt, nhìn vừa ngây thơ vừa vô tội... Haizzz, sau khi thoát khỏi phó bản này, tôi chắc chắn anh Khiêm đã thu nhận được một đàn em."

Vu Hiền: "Đi theo anh Khiêm chắc chắn không sợ đói mà còn có thịt để ăn! Tôi cũng muốn được làm đàn em của anh Khiêm!"wattpadtien161099

Trong trò chơi.

Bóng cây đung đưa, gió không ngừng thổi.

Hiện tại có thể nói là bình yên, bởi vì chuyện xảy ra vừa rồi với tín đồ số 19, cũng như những hành động của Chu Khiêm.

Ba người chơi tạm thời đứng hình ba giây, sau khi phản ứng lại, ba người nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Khiêm.

Hiện tại, tình huống của bốn người chơi không được ổn cho lắm, nhưng có thể chắc chắn Chu Khiêm là người suy yếu nhất.

Chu Khiêm thờ ơ ngẩng đầu, liếc nhìn tín đồ số 19. Dư quang bắt gặp ánh mắt của Tề Lưu Hành nhìn cậu không đúng lắm.

Tề Lưu Hành nhìn thấy ánh mắt của Chu Khiêm lập tức quay đầu đi.

Chu Khiêm mỉm cười hỏi hắn: "Cậu sao vậy? Sao không dám nhìn tôi."

"Tôi chỉ là..." Siết chặt tay, Tề Lưu Hành bất đắt dĩ quay đầu, nhìn vào mắt của Chu Khiêm nói: "Lúc nãy anh...."

Tề Lưu Hành nghiến răng, phồng má, khàn giọng nói thêm: "Cho dù anh có buff, nhưng làm như vậy anh cũng có khả năng bị gϊếŧ chết."

Chu Khiêm vỗ vai Tề Lưu Hành, vẻ mặt phức tạp khó hiểu. Nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của hắn, cậu bình tĩnh nói. "Có thể là tôi đang muốn lợi dụng cậu?"

"Anh… tôi cảm thấy bây giờ… có lẽ anh không…" Dường như hắn không biết làm sao để nói ra suy nghĩ của mình với Chu Khiêm, Tề Lưu Hành do dự, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Đứng bên cạnh, Vân Tưởng Dung lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Tề Lưu Hành. "Lợi dụng lúc con quái vật không thể cử động được, chúng ta nhanh chóng trốn vào ngôi nhà trên cây đi.

Chu Khiêm: "Không cần."

"Anh có bệnh à, nếu không trốn ngay bây giờ, tất cả chúng ta..."

Giọng nói của Vân Tưởng Dung đột ngột dừng lại, hình như cô đã nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm, cô siết chặt tay của Cao Sơn đang đứng bên cạnh mình.

Đôi tình nhân, Tề Lưu Hành và Chu Khiêm với gương mặt đầy máu. Đều quay đầu nhìn về phía đó.

——Nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn, thì thấy đôi tình nhân không có nhìn mình mà đang nhìn về phía đối diện, lát sau đột nhiên có một vật gì đó rơi xuống, cùng với tiếng rêи ɾỉ đầy đau khổ.

"Không! Đừng đâm tôi!"

"Đau quá!"

"A!"

"Không, không, xin đừng chặt chân tôi!"

"Không!! Đầu của tôi!!! Không!! Làm ơn thả tôi ra!!!"

Bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tín đồ số 19 đang nằm dưới đất cả người ướt đẫm, trên người đang không ngừng toát mồ hôi cùng với những tiếng rêи ɾỉ đầy đau đớn.

Nhưng mà trên người ông ta lại không có bất kỳ vết thương nào.

Ông ta chỉ có thể cảm nhận được sự đau đớn.

Ông ta hét lên một tiếng đầy đau khổ, khiến cho các người chơi cảm thấy hình như có hơi quen.

——Đây là những nổi đau mà Đại thần Yibo đã trải qua.

Khi cảm nhận được sự đau đớn tột cùng, có thể biểu hiện sự đau đớn bằng đôi mắt chảy ra nước mắt, ngôn ngữ cơ thể, thậm chí là cả những tiếng rêи ɾỉ đầy đau đớn trong cổ họng.

Nếu như có người cảm thông, thì có thể cảm nhận được sự đau đớn của ông ta là như thế nào.

Cao Sơn là người chịu ảnh hưởng đầu tiên.

Nghe thấy những tiếng hét đầy đau đớn của tín đồ số 19, khóe mắt của hắn rất nhanh đã đỏ lên.

Sau đó, một chuyện lạ đã xảy ra.

Phía bên kia hồ, cũng truyền đến những tiếng hét như thế.

—— tổng cộng có 13 tín đồ chưa kịp biến thành thần, đã đồng loạt quỳ trên mặt đất hét lên đầy đau đớn.

Một tiếng hét thảm thiết bao vây cả thiên đường, tiếng hét buồn bã, đau đớn, chán nản, thất vọng... Tất cả các loại cảm xúc tiêu cực đang dồn dập như một con sóng lớn, rồi ập đến mọi người, cuốn bọn họ vào trong những cảm xúc tiêu cực đó.

Không ai có thể chịu được khi nghe những tiếng than khóc này mà không cảm thấy buồn.

Không riêng gì Cao Sơn, ngay cả Vân Tưởng Dung và Tề Lưu Hành cũng đã rơi nước mắt.

Người duy nhất thờ ơ là Chu Khiêm.

Vân Tương Dung liếc cậu một cái, không nhịn được hỏi: "Anh sao vậy..."

Chu Khiêm hào phóng thừa nhận: "Bởi vì tôi bị bệnh."

Vân Tương Dung: "..."

Một lúc sau, ba người đều thương lượng với nhau, đều bịt chặt tai, lúc này tâm trạng mới tốt hơn.

Thêm một lúc nữa, bên kia hồ lại truyền đến tiếng hát.

Giọng hát kia rất thần bí, du dương, nhưng không hề có bất kỳ một cảm xúc nào, dường như là bài hát từ rất lâu đời.

Cùng lúc đó, Đại thần Yibo đang dựa người vào cây đại thụ, xung quanh được bao phủ đầy những bông hoa màu trắng, cuối cùng cũng đã có động tĩnh.

Dưới sự vướng víu của vô số cành cây, cành lá và hoa rơi, cơ thể anh ta từ từ bay lên, rồi liếc mắt nhìn mọi người.

Trong mắt của anh ta không còn bất kỳ sự thương hại nào, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tuy rằng vẫn không lên tiếng, nhưng có lẽ tiếng ca bí ẩn đó chính là của anh ta.wattpadtien161099

Bài hát che lấp đi những tiếng hết đau đớn của các tín đồ, bốn người chơi cũng đã bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn nhau.

Một lúc sau, Cao Sơn hỏi: "Tình huống bây giờ là sao?"

Chu Khiêm giơ ngón tay chỉ cây đại thụ ở đối diện.

"Những quả táo được tạo ra bởi sự đau đớn của Đại thần Yibo. Sau khi ăn những quả táo đó, lúc trước họ đã tổn thương Đại thần như thế nào, Đại thần cảm thấy đau ra sao, thì bây giờ họ đều cảm thấy đau như thế đó." Giọng nói cậu trở nên lạnh lùng, Chu Khiêm bật cười: "Cái này gọi là gieo gió thì gặt bão¹ thôi, tự tạo nghiệp thì tự chịu."

Giải đáp cho suy đoán ở trong lòng, Chu Khiêm liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Thời gian từ lúc các tín đồ ăn táo cho đến hiện tại, cũng đã gần 15 phút.

Chu Càn lại ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, 13 tín đồ đó đều có ăn táo, tại sao bọn họ lại không biến thành thần.

—— Đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ chứ?

Ngay khi câu hỏi này vừa hiện ra trong đầu, ngay lập tức Chu Khiêm đã biết câu trả lời.

Ở phía bên kia hồ, trong tiếng hát du dương của Đại thần, các tín đồ cũng đã cảm nhận hết nỗi đau của Đại thần Yibo đã trải qua, hiện tại không còn than khóc nữa.

Chỉ là tiếng than khóc của bọn họ hoàn toàn bị che đi bởi tiếng hát, không còn ai nghe thấy tiếng la đau của bọn họ nữa, mà nó như đã trở thành một bộ phim câm không hề có lời thoại.

Có người ôm đầu nằm dưới đất đầy đau đớn, có người không chịu đựng được liền dập đầu liên tục xuống đất hoặc là thân cây, dường như đây là cách duy nhất để bọn họ cảm thấy không còn đau nữa.

Có vài người trong lúc hỗn loạn đó đã lấy lại được lý trí của mình, nhưng vì điều đó, bọn họ lại càng cảm thấy đau đớn hơn. Bọn họ thật sự không thể chịu đựng được nổi đau trong trạng thái tỉnh táo, chỉ muốn chết ngay lập tức, vì thế họ chạy ngay đến bên hồ, không chút do dự nhảy xuống bị mặt hồ nuốt chửng ngay tức khắc..... sau vài phút, bên kia hồ cũng đã yên tĩnh lại.

Bởi vì tất cả 13 tín đồ đều đã biến thành bọt nước.

[Người chơi đã khám phá ra hai cốt truyện bị che giấu trong 'Thiên Đường Quả Táo' bằng việc tự mình tham gia, chứng kiến mọi chuyện.]

[Cốt truyện ẩn ①: Sau khi ăn quả táo 15 phút, bạn có thể cảm nhận được sự đau đớn mà Đại thần đã trải qua.]

[Cốt truyện ẩn ②: Sau khi ăn táo, Không phải ai cũng có thể thành công biến thành thần. Những người không thể biến thân trong 15 phút, tức là thể chất của bọn họ không có khả năng để biến thành thần, sẽ bị phản phệ bởi sức mạnh của thần và biến mất ngay lập tức.]

Bốn người chơi đều nhận được thông báo như thế của hệ thống.

Trong số 20 tín đồ, 1 người chết sớm và 7 người biến thành thần. Chu Khiêm là người cuối cùng, và tỷ lệ thành công là khoảng 36,8%.

Về phần 7 tín đồ bị biến thành thần, 6 người trong số đó bị người chơi gϊếŧ chết, người còn lại duy nhất là tín đồ số 19. Lúc này cũng đang nằm trên mặt đất, cách nhóm người của Chu Khiêm không xa

Có thể là bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của quả táo, tín đố số 19 hiện tại cảm thấy không được ổn cho lắm.

Sau khi nhìn thấy tất cả 13 tín đồ ở phía bên kia đều biến mất, ánh mắt của bốn người chơi hiện tại đều đặt hết lên người của tín đố số 19.

Cao Sơn lên tiếng hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người: "Những tín đồ kia đều đã chết, còn ông ta thì sao? Điều gì sẽ xảy ra với ông ta? Liệu ông ta có biến thành thần không?"

Chu Khiêm nheo mắt nhìn thẳng về phía Đại thần Yibo.

Đại thần treo người ở giữa cây đại thụ lẳng lặng nhìn các tín đồ của mình, trong con ngươi đen láy, không hề có cảm xúc.

Sự ngây thơ và trong sáng trên người anh ta đã hoàn toàn biến mất.

Sát khí được ẩn giấu sâu ở bên trong, hiện tại đang không ngừng cuộn trào, chỉ đợi thời gian để nó có thể phá bỏ được lớp bọc đó và xông thẳng ra bên ngoài, nếu mà như thế, có thể là tất cả người ở đây sẽ bị anh ta nuốt chửng.

Không ai có thể sống sót.

"Đại thần đã từng nói với tôi, con người đối với Đại thần, cũng giống như là con kiến đối với con người vậy. Vì thế, cho dù là các tín đồ hay là con người ngài cũng không hề để tâm đến."

Chu Khiêm nở một nụ cười, tiếp tục nói, "Hiện tại tín đồ số 19 không còn là con người nữa. Ông ta đã ăn quả táo, đã vượt qua được thử thách, để có thể được biến thành thần. Đại thần Yibo sẽ không gϊếŧ người. Nhưng nếu như tín đồ số 19 không phải là người, thì Đại thần sẽ làm như thế nào?"

Lúc ngươi chỉ là một con kiến tầm thường, ta không ngại để ngươi cắn hai cái.

Nhưng nếu ngươi cả gan dám tổn thương đến ta, thì ta không ngại ra tay để gϊếŧ chết ngươi, trước khi ngươi có thể trở nên mạnh hơn.

Chu Khiêm vừa nói xong, Tề Lưu Hành lập tức liền hiểu ra.

Trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, hắn hỏi: "Cho nên, hiện tại không cần chúng ta ra tay gϊếŧ chết tín đồ số 19? Đại thần Yibo cũng sẽ ra tay để gϊếŧ ông ta! Như thế quá tuyệt vời!"

"Đoán là đoán như thế, nhưng cũng không chắc lắm."

Chu Khiêm liếc nhìn màn hình hệ thống, thấy mình chỉ còn có 10 đồng tiền vàng.

Cậu đã bỏ ra 5 đồng tiền vàng để mua một chiếc khăn tay, lau đi vết máu trên miệng và tay mình từng chút một: "Cậu đã nghe câu chuyện về Vườn Địa Đàng² chưa? Táo là trái cấm. Con người là ma quỷ. Dưới Sự dụ dỗ của con rắn, để có được sự thông minh như thần, nếu dám ra tay để ăn trộm táo, thì thần sẽ nổi giận. ”

Mặt hồ trong xanh, vẫn yên tĩnh như thế.wattpadtien161099

Nhưng bên phía đối diện lại nổi lên một cơn gió.

Khi tiếng hát ngày càng trở nên sắc bén hơn, những cánh hoa bay lên dày đặc như là tuyết, và che phủ ngay lập tức.

Trong tuyết trắng, đôi mắt của Đại thần Yibo không hề có ánh sáng.

Anh ta nhìn về phía tín đồ số 19, từ từ vươn ngón tay, ra hiệu.

Không biết Đại thần đã sử dụng loại pháp thuật gì, tín đồ số 19 rõ ràng đang ở bên đây, nhưng ngay lập tức đã xuất hiện ở phía bên kia.

—— Ông ta quỳ dưới chân Đại thần Yibo.

Hiện tại xem ra cơn đau từ quả táo đã không còn nữa, tín đồ số 19 không còn dấu hiệu đau đớn nào, không còn la hét, trên người không còn ánh sáng đỏ nữa, màu sắc của con ngươi cũng đã trở lại bình thường, nhưng đôi cánh phía sau lưng vẫn chưa biến mất.

Sau khi trải qua các bước đau khổ khác nhau, ông ta đã hoàn toàn lấy lại được lý trí của mình.

Nhưng ông ta cũng đã bắt đầu trở nên lo sợ.

Quỳ trước Đại thần Yibo, cả người không ngừng run rẩy, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó mà không nghe được, chắc là đang cầu xin.

Nhưng điều này cũng vô ích.

Cơ thể của Đại thần Yibo trong sự bao vây của những bông hoa trắng đang từ từ hạ xuống, sau đó dùng lòng bàn tay đặt trên đầu của tín đố số 19.

Cơ thể của tín đồ số 19 lập tức hóa thành tro, nằm rải rác giữa những bông hoa, rồi cùng chúng rơi xuống đất, hòa chung với những bông hoa trắng như tuyết.

Đại thần Yi Po hình như đã mệt, anh ta lại dựa vào cây đại thụ, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Không có tiếng than khóc, gϊếŧ nhau, hay là tiếng ăn táo của các tín đồ.

Bốn người chơi gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Hệ thống lại vang lên một lần nữa

[Người chơi đã tìm được được cốt truyện ẩn ③: Sau khi thành công biến thành thần, sẽ bị Đại thần Yibo tấn công.]

[Người chơi Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung, Cao Sơn và Tề Lưu Hành cả ba người đã thành công tìm ra cốt truyện ẩn. Chúc mừng người chơi đã hoàn thành; sau khi người chơi ra khỏi phó hản, phần thưởng sẽ được gửi đến cùng nhau.]

Sau khi đọc xong hai thông báo, ba người Tề Lưu Hành, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đều thoải mái.

—— Cốt truyện ẩn đã tìm ra hết, những tín đồ kia cũng đã chết hết, chỉ cần đợi thêm 45 phút nữa, cổng cung điện sẽ mở ra, và họ có thể rời đi!

Khi nghi lễ tế thần kết thúc cũng đã là 12 giờ khuya, theo như lời hai nữ thần nói thì cổng cung điện sẽ được mở ra vào lúc 1 giờ sáng.

Chỉ cần đợi đến lúc 1 giờ sáng sau đó rời khỏi đây, vậy là đã có thể qua được phó bản này.

Hiện tại bọn họ không chỉ vượt qua phó bản mà còn tìm được cốt truyện ẩn, chỉ có 10% cơ hội để tìm ra.

Nhưng vào lúc này, hệ thống lại gửi đến một thông báo nữa.

[Người chơi đã kích hoạt thành tựu bị che giấu: Biến thành thần.]

Không ai có thể ngờ được, phía sau cốt truyện ẩn lại còn có cố truyện bị che giấu nữa.

Nhưng mà hiện tại, không ai muốn đi tìm nó cho lắm.

Biến thành thần có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là sau khi ăn quả táo, thì sẽ có được 36,8% cơ hội có thể biến thành thần, và sau đó bọn họ có thể thành công trong việc chuyển đổi linh hồn của mình; nếu như bọn họ không thể biến thành thần sau 15 phút, mọi người đều sẽ trải qua cảm giác đau đơn của Đại thần Yibo, sau khi cảm giận xong, sẽ bị tan biến thành bọt nước; nếu như biến đổi thành công, không chỉ cảm nhận được sự đau đớn mà còn bị Đại thần Yibo tấn công.

Mất 15 phút tỉnh táo và tấn công đồng đội của mình, xác xuất để biến thành thần cũng chỉ có 36,8%, sau khi biến thành thần sẽ đột nhiên bị biến thành quái vật nữa, còn bị Đại thần Yibo tấn công.

Trong bốn người chơi, không ai thích cái trải nghiệm này lắm.

"Cảm thấy hài lòng là hạnh phúc rồi." Vân Tưởng Dung nắm lấy bàn tay của Cao Sơn đi về phía cổng cung điện. "Chúng ta đến đợi cổng mở ra, nhân tiện nghỉ ngơi luôn đi."

"Tôi cũng đi." Tề Lưu Hành nhanh chóng đồng ý.

Nhưng Chu Khiêm lại từ trong hành lý của mình lấy ra một món đồ.

Thế mà là một quả táo.

“Khi nãy tôi qua bên kia nhổ tóc của Đại thần, vô tình hái được. Hiện tại vừa đúng."

Ba người kia kinh ngạc nhìn Chu Khiêm, cùng la lên: "Anh bị điên rồi hả?"

"Sau khi tôi biến thành thần sẽ không đi tấn công mọi người đâu. Chúng ta sẽ sinh sống hòa bình với nhau."

Vân Tưởng Dung, Cao Sơn và Tề Lưu Hành: "..."

Chu Khiêm: "Để thêm phần đáng tin cho câu nói của tôi, đừng quên thanh máu của tôi chỉ còn 5% thôi."

Vân Tưởng Dung, Cao Sơn và Tề Lưu Hành: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm: Đi nhổ tóc!

Đại thần Yibo:???

- -------*-----

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

¹Gieo gió gặt bão: Người sống ở đời nên lấy nhân nghĩa làm trọng. Đó cũng là truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam ta từ xưa đến nay. Những người sống lương thiện, sống tốt, hay giúp đỡ người khác thường gặp nhiều phước lành, may mắn kéo đến. Còn những kẻ sống lỗi đạo, toan tính hại người thì kết quả nhận lại cũng không khác gì những việc mình đã làm. Tục ngữ có câu “Gieo gió gặt bão” cũng là lời răn cho những ai muốn sống cuộc sống dựa trên việc hại người. (Gg)

²Trong Sách Sáng thế của Kinh thánh tiếng Hebrew, từ chương một đến chương năm, có hai câu chuyện về sự sáng tạo với hai quan điểm riêng biệt. Trong phần thứ nhất, Adam và Eva không được đặt tên. Thay vào đó, Chúa Trời đã tạo ra loài người theo hình ảnh của Chúa Trời và hướng dẫn họ sinh sôi nảy nở và quản lý mọi thứ mà Đức Chúa Trời đã tạo ra. Trong câu chuyện thứ hai, Đức Chúa Trời tạo ra Adam từ cát bụi và đặt Adam vào Vườn địa đàng. Adam được cho biết rằng anh ta có thể ăn thỏa thích trái cây từ tất cả các cây trong vườn, ngoại trừ một cây tri thức về thiện và ác. Sau đó, Eva được tạo ra từ một trong những chiếc xương sườn của Adam để làm bạn đồng hành của anh. Họ hồn nhiên và không hề bối rối về sự trần trụi của mình. Tuy nhiên, một con rắn thuyết phục Eva ăn trái cây từ cây cấm đó, và cô đã đưa một số trái cây đó cho Adam. Việc này khiến hai người có thêm kiến thức, nhưng nó cũng mang lại cho họ khả năng gợi lên những khái niệm tiêu cực và phá hoại như xấu hổ và làm việc ác. Sau đó, Chúa Trời nguyền rủa con rắn và mặt đất. Chúa Trời nói lời tiên tri cho Adam và Eva hậu quả của tội không vâng lời Chúa Trời và trục xuất họ khỏi Vườn Địa đàng. (Gg)