Chương 17: Thiên đường quả táo (17)

#tien161099

Chu Khiêm bị điên à.

Anh ấy nhất định là điên rồi.

Đây là suy nghĩ của cả Tề Lưu Hành, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung. Còn cả Vu Hiền và Chúc Cường đang ngồi trước màn hình.

Nhìn thấy cậu sắp sửa cắn quả táo rồi, ba người chơi còn lại đành phải đi qua phía bên kia hồ đi đến bên cạnh Đại thần Yibo, như cậu đã nói dù sao cũng phải cẩn thận, lỡ đâu không tránh thoát, nên ba người bọn họ phải qua bên đó nhổ tóc của Đại thần Yibo.

Tề Lưu Hành và Cao Sơn không hề cảm thấy xấu hổ khi phải làm như thế.

Trước khi mọi người nhổ tóc, Vân Tưởng Dung ấp úng, nói: "Chúng tôi là người vô tội, người nợ ngài là Chu Khiêm. Là do anh ấy bắt chúng tôi làm vậy!"

Đại thần Yibo: "....."

Lát sau, mỗi người cầm trong tay một sợi tóc rồi đi về lại phía bên đây.

Chu Khiêm cầm táo trên tay, đi đến và ngồi cạnh Yibo.

Nhưng mà cậu lại không có ăn ngay.

Ba người chơi ở phía bên đây hồ cũng không biết tại sao cậu lại làm như vậy, nên cũng không có nói gì, chỉ ngồi xuống đó, nghỉ ngơi đều chỉnh hơi thở của mình lại, chỉ ngồi im lặng ở nơi đó như đang đợi một điều gì đến.

Vu Hiền ngồi trước màn hình cũng không hiểu Chu Khiêm đang làm cái gì.

Cậu ta quay sang hỏi Chúc Cường: "Làm thế để làm gì? Mặc dù tôi không hiểu, nhưng không phải là anh Khiêm muốn ăn táo hả?"

Chúc Cường suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi, anh ấy đang đợi đến lúc 00:45 phút, rồi mới ăn táo! ”

Lễ tổn thương thần bắt đầu từ lúc 10 giờ và kết thúc vào lúc 12 giờ.

Hai nữ thần đã nói, cổng cung điện sẽ mở cửa sau một giờ nữa, tức là vào lúc 1 giờ sáng.

Sau khi ăn táo 15 phút, người chơi sẽ bị Đại thần Yibo tấn công, nếu thành công trốn thoát và tránh được đòn tấn công đó, người đó lập tức có thể trở thành một vị thần thật sự, đó cũng là đáp án của cốt truyện ẩn.

Hắn quay qua giải thích với Vu Hiền, nói: "Anh Khiêm đã tính trước thời gian để biến thành thần. Nếu anh ấy ăn táo vào lúc 00:45 phút. Nếu như thành công, anh ấy sẽ biến thành thần vào lúc 1 giờ sáng. Lúc đó, cửa cung điện cũng đã mở ra. Anh ấy sẽ có cơ hội trốn được Đại thần Yibo sau khi đã thành công biến thành thần."

Vu Hiền: "Vậy nghĩa là.... Lúc Đại thần Yibo ra tay tấn công, chỉ cần anh Khiêm kịp thời rời khỏi đó, liền thuận lợi để qua cửa, cho dù phó bản đã kết thúc! Vào cuối trò chơi, nếu như Đại thần Yibo có ra tay tấn công thì anh Khiêm cũng không có bất kì ảnh hưởng gì! Như vậy là anh Khiêm đã thuận lợi hoàn thành cốt truyện ẩn rồi!"

"Suy nghĩ của anh Khiêm chắc là như thế."

"Nhưng cho dù có tránh được, nhưng dù sao Đại thần Yibo cũng là thần, anh Khiêm có thể bình an được sao?"

"Thanh máu sẽ thay đổi sau khi anh Khiêm biến thành thần, chắc là có cơ hội."

"Không còn cơ hội cũng không sao! Chúng ta vẫn còn em trai kiếm thần Tề Lưu Hành mà, Đại thần Yibo sẽ bị tiêu diệt trong một nhát kiếm."

"Thật ra tôi vẫn có hơi tò mò, làm sao anh Khiêm có thể tránh thoát được. Mỗi một nước đi anh ấy đều tính toán suy nghĩ rất kỹ càn, nhưng lần này anh ấy dựa vào cái gì để đặt cược? Anh ấy chỉ có 36,8% cơ hội để biến thành thần, anh Khiêm làm sao chắc chắn mình có thể vượt qua."

Trong trò chơi.

Thời gian chạy từ từ đến 00:45 phút.

Chu Khiêm cầm quả táo trong tay liếc nhìn Đại thần Yibo.

Cả người của anh ta một lần nữa bị những cành cây bao vây, anh ta từ từ nhắm mắt lại.

Chu Khiêm nhẹ nhàng hỏi anh: "Tôi ăn quả táo của ngài nha."

Mở mắt ra, Đại thần Yibo mỉm cười nói với Chu Khiêm: "Ngươi không sợ sao?"

"Có gì mà phải sợ." Con ngươi đen láy của Chu Khiêm sâu thẳm khó đoán, phảng phất có hơi đen cuồng, "Tôi chỉ muốn cảm nhận những nổi đau mà ngài đã trải qua thôi!"

Như là đã nhìn thấy điều gì từ đôi mắt cử Chu Khiêm, Yibo nói: "Ta hình như cảm giác được, ngươi đang rất mong chờ nổi đau này."

"Thật sao?" Chu Khiêm trầm mặc gật đầu, chắc là như thế, tại vì rất lâu rồi tôi không có cảm nhận được sự đau đớn. Cho nên tôi nghĩ, với thể chất của tôi sẽ rất phù hợp để biến thành thần. Để cảm nhận được sự đau đớn đó."

Đại thần Yibo nói: "Ngươi xem ra là một con bạc."

Chu Khiêm không trả lời ngay lập tức, mà là đột nhiên nói: "Thân thể của ngài thật sự là cái cây này, hay là một thứ gì đó rất giống với cây. Tôi có cảm giác ngài với cây táo rất có liên quan đến nhau!"w.a.t.t.p.a.dtien161099

"Vô số trái táo ở đây hình như là đã bị người ta che mắt. Hay chính là do ngài đã tạo nên đều đó, cây táo ra quả không phải là vì ngài. Mà là vì chúng nó đã hấp thụ máu và thịt của ngài nên mới ra trái. Ngài và nó đều sống phụ thuộc vào nhau."

Đại thần Yibo không lên tiếng, giống như là đã đồng ý với suy nghĩ của Chu Khiêm.

Vì thế, Chu Khiêm lại hỏi: "Ở đây đã có rất nhiều người chết, nhưng máu và thịt lại không có ở đây. Tất cả những thứ đó có bị ngài và cây táo hấp thụ không? Vậy thì sức mạnh của ngài cũng đã tăng lên chưa? Nếu tôi là một con bạc, như lời ngài vừa nói, hiện tại tôi cũng đã thành tính đồ của ngài rồi. Vậy tôi cầu xin với ngài, ngài có thể làm tăng sự may mắn của tôi không?"

Giọng nói của Chu Khiêm rất nhẹ nhàng, lại ôn nhu dụ dỗ người khác.

Dường như cậu không có tin tưởng vào Đại thần mà là đang dụ dỗ Đại thần tin tưởng vào cậu vậy.

Đại thần Yibo nhìn chằm chằm cậu, lắc đầu: "Không! Ta không có khả năng để hoàn thành tất cả ước muốn của tín đồ. Ta cũng không có lừa ngươi, sức mạnh của con người vô dụng đối với ta. Cho dù có gϊếŧ bọn họ ta cũng không có mạnh lên."

"Được rồi, vậy tôi đành cược một ván vậy. Nói xong, Chu Khiêm mỉm cười nhìn Đại thần Yibo, rồi cắn một miếng táo."

"Có người đã dẫn tôi vào trò chơi này."

Chu Khiêm chậm chậm nhai táo, nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng không biết ai là người đứng phía sau, tôi cũng không biết ở trong các phó bản sẽ lấy nội dung ở đâu ra. Nhưng tất cả các quy tắc trong phó bản đều rất giống với những trò chơi mà tôi đã chơi qua."

"Thật ra thì, nó cũng giống như là con người thôi. Các quy tắc trong phó bản là tính cách của một con người. Người chơi cũng có thể cảm nhận được tính cách của người đứng phía sau, khi tham gia vào phó bản. Sau khi tham gia vào phó bản này tôi đã có thể biết được tính cách của người đã tạo ra [Thiên Đường Quả Táo]."

"Người đó rất thích trêu đùa người khác, thích nhìn thấy người khác hối hận."

"Trước tiên phải nhắc đến trò chơi nhỏ 'đi tìm tín đồ giả'. Đa số mọi người sẽ lập nhóm lại với nhau, vì trong tương lai bọn họ không có nhiều khả năng để hợp tác với nhau. Và tỷ lệ tìm được cốt truyện ẩn kia cũng cao hơn"

"Đến khi đó không ai còn quan tâm đến việc, thật ra Đại thần không hề quan tâm đến chuyện tín đồ là thật hay giả. Bọn họ rất dễ dàng để thông qua."

"Thứ hai, là buổi lễ để tổn thương thần, người chơi chắc chắn sẽ cho rằng việc không làm tổn thương đến Đại thần là lựa chọn chính xác nhất. Nhưng làm như thế dẫn đến việc họ sẽ bị những tín đồ kia tấn công."

"Thứ ba, là kết thúc lễ. Sau khi các tín đồ kia đã ăn táo và họ chắc chắn là mình sẽ bị tấn công, bọn họ sẽ nghĩ đến việc mình phải nhanh chống trốn lên ngôi nhà trên cây vì đó là cách tốt nhất. Họ sẽ cảm thấy chỉ cần đợi đến giờ mở cửa là họ đã có thể thành công qua cửa rồi."

"Điều họ không ngờ đến được là trong số đó chỉ có 7 tín đồ thành công biến thành thần, nhưng chỉ cần sau 15 phút những ai đã biến thành thần, đều sẽ bị Đại thần gϊếŧ chết hết."

"Những việc này, đã phản ánh lại phần nào tính cách của người phía sau màn."

"Người đó muốn nhìn thấy sự hối hận trên gương mặt của các người chơi sau khi đã biết được sự thật - hóa ra tất cả những chuyện đó lại dễ giải quyết như vậy?" Hóa ra để tìm được cốt truyện ẩn lại dễ như thế.... Nếu như lúc đó mình không sợ chết."

"Chỉ cần dựa theo những chuyện này, tôi có đủ khả năng để suy luận ra tất cả."

"Sau khi tôi tìm được cốt truyện ẩn, cho dù sau đó vẫn còn có thêm cốt truyện bị ẩn nữa, nhưng có thể biết được rằng để biến thành thần chỉ có 36.8% khả năng, cho nên đa số đều sẽ chọn cách từ bỏ, không muốn đánh cược..."

"Thật ra thì với mỗi người chơi, tỷ lệ để thành công biến thành thần lên đến 100% lận, miễn là người đó có thể chịu đựng được đau đớn thôi."

Nhìn thấy Yibo mỉm cười, mắt Chu Khiêm hơi lóe sáng.

"Đại thần ơi, ngài không cần cho tôi thêm may mắn, tôi rồi sẽ trở thành thần giống như ngài thôi."

Người tạo ra trò chơi đã cố tình phân chia các người chơi trong trò chơi tính điểm, để cản trở họ hợp tác với nhau trong những sự việc tiếp theo.

Và lựa chọn của Chu Khiêm là nắm trọn tiền vàng và đạo cụ trong tay mình.

Bằng cách này, cậu có đủ khả năng để trở thành người giỏi nhất trong phó bản này.

Không cần thuyết phục người khác hợp tác với mình, mà chính cậu là người điều khiển cả phó bản.

Cậu tự đặt mình vào vị trí đó, để có thể phán đoán được những tình huống tiếp theo sẽ xảy ra.

Mà chính cậu thật sự có khả năng để làm như thế.

Chỉ cần một vài chi tiết trong phó bản, cậu thậm chí còn biết cảm xúc của người phía sau.

Nghe những lời nhận xét của Chu Khiêm, Vu Hiền, Chúc Cường và những người khác đều kinh ngạc đến không nói nên lời.

Khi hai người còn đang trầm mặc, để tiêu hóa hết những lời nói của Chu khiêm. Thì trên cơ thể cậu đã xuất hiện ra tia sáng đỏ. Con ngươi cũng biến thành màu trắng, cậu thất sự thành công biến thành thần!

Chu Khiêm có thể cảm giác được trong cơ thể của mình như có cái gì đó đang kêu gào. Nó chưa có nảy mầm và trưởng thành nên không làm cho cậu có cảm giác quá đau, nhưng sẽ khiến cho cả người cậu cảm thấy khô khan không thể tả được.

Dường như cậu phải ra tay để tấn công ai đó thì mới có thể giảm bớt được sự khô khan này.

Chu Khiêm lập tức đứng dậy nhìn khắp nơi để tìm kiếm mục tiêu.

Tìm kiếm những sinh vật còn sống ở quanh đây.

Hừ, không đúng... Trên người cậu có một cảm giác đau đớn.... Hình như là hơi thở của đồng loại.

Nghĩ vậy, Chu Khiêm vô thức lướt qua Đại thần, bước qua cầu đi về phía bên kia hồ.

Ở bên phía hồ đối diện, Tề Lưu Hành, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đều đã thay đổi tư thế, bình tĩnh để đứng chờ.

Cả ba người đứng im không nhúc nhích, tất cả đều tập trung nhìn về phía Chu Khiêm.w.a.t.t.a.p.a.dtien161099

Bọn họ không còn nhận ra Chu Khiêm đang ở trước mắt mình nữa, ở trên người cậu đang mọc đầy vảy.

Vảy có màu xanh đâm, phản chiếu lại ánh sáng dịu nhẹ trên thiên đường.

Khi Chu Khiêm giơ tay lên, người khác có thể nhìn thấy được những ngón tay của cậu đều dính lại với nhau - dưới chân cũng vậy.

Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào ba người, ba người cũng đang tập trung nhìn Chu Khiêm.

Không ai cử động trong một thời gian.

Vẻ mặt của Chu Khiêm hiện lên nét mờ mịt, cả ba người đồng loạt siết chặt sợi tóc của Đại thần Yibo trong tay, trên trán toát cả mồ hôi.

Một khắc kia, phía sau của Chu Khiêm mọc ra một cái đuôi cá, cậu lôi đuôi đó đi về phía xa.

Ba người đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơ thể căn cứng cũng được thả lỏng.

Về những biến hóa của Chu Khiêm, trong lòng mỗi người đều có nghi vấn.

Nhưng cả ba người đều không dám nói gì, sợ rằng nếu như làm gì đó thì sẽ nhận được sự tấn công của Chu Khiêm.

Trước màn hình điện thoại, Vu Hiền và Chúc Cường lén nói nhỏ với nhau.

"Hướng biến hóa của bọn họ có liên quan gì đến suy nghĩ không?"

"Rất có khả năng. Tín đồ số 1 thì biến thành quái vật có thai, giống như trong suy nghĩ của cô ta, cô ta cũng đang mang thai. Mấy tín đồ sau thì biến thành hồ ly và biết là không thể rơi xuống hồ, nên đã mọc thêm cánh để bay. Mèo khổng lồ và báo xảy ra lúc sau.... Tôi nghĩ chắc là cũng giống như thế. Bọn chúng biến hóa rất nhanh, ngay cả kiếm thần cũng đấu không lại."

"Anh Khiêm sao rồi? Sao anh ấy lại biến thành quái vật có vảy chứ? Hay là do trong tiềm thức của anh ấy là không được rơi xuống hồ! Nhưng mà tại sao anh ấy lại biến thành cá?"

"Tôi không biết! Đó không phải là do trải nghiệm thực tế sao? Chắc là do bị ám ảnh hả?"

Chu Khiêm không biết những việc đang xảy ra trước màn hình và suy nghĩ của ba đồng đội mình.

Thế giới trước mắt cậu đã trở thành mênh mông, mờ ảo.

Vô thức bước lên cầu, rồi sang bờ bên kia, cậu không biết mình đang đi vào rừng cây, cậu chỉ cảm thấy mình đang bước vào cơn ác mộng của tám tháng trước.

Đêm đó, cậu chỉ uống canh do dì giúp việc đưa, rồi ngủ say.

Nửa đêm cậu tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên sàn của phòng ăn, cậu ngửi thấy mùi ga rất nồng, lần đầu tiên cảm nhận được cái chết gần mình như thế là cảm giác gì.

Lúc đó cậu chỉ có thể cảm giác được, khó thở, phổi và đầu đau đến mức sắp vỡ tung, trước mắt là thế giới đang vỡ ra vô số mảnh, mỗi một mảnh vỡ đều có một màu sắc khác nhau.

Cậu biết rằng đó chỉ là ảo giác do ngộ độc khí.

Thế giới trước mắt đầy kỳ ảo và xa lạ, sau đó cậu nhìn thấy một con rồng.

Khi còn rồng từ những mảnh vỡ đó đi về phía cậu, cậu có thể cảm giác được mình đã chết rồi, không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Linh hồn của cậu hình như đã rời khỏi cơ thể, lơ lửng trên không, hờ hững nhìn cơ thể của mình đang từ từ lạnh đi.

Nhưng ngay sau đó, cậu cảm nhận được một mùi hương rất dễ chịu.

Đó là cái đuôi của con rồng đang ôm chặt cơ thể mình.

Linh hồn bị hơi thở lạnh lẽo này kéo vào lại cơ thể mình, Chu Khiêm đau đến run rẩy, cậu há miệng thở dốc, theo bản năng thèm khát không khí. Sau đó cậu không biết làm cách nào để mình có thể hít thở được không khí.

Nội tạng của mình không còn đau nữa, những mảnh vỡ được chấp nối lại, để Chu Khiêm biết rằng là mình vẫn còn sống.

Sau khi tỉnh dậy, Chu Kiêm không còn nhớ được bộ dáng của con rồng đó nữa, chỉ nhớ được màu sắc của chiếc vảy là màu xanh đậm, phát sáng, giống như những ngôi sao dưới đáy biển vậy.

Những ngôi sao màu xanh đỏ phủ kín khắp nơi, như là một dãi thiên hà vậy.

Chu Khiêm nhìn thấy mình đang chơi đùa với những ngôi sao đó.

Vươn ngón tay chạm vào chúng sẽ có cảm giác dính nhớp, ẩm và lạnh.

Hóa ra các ngôi sao có cảm giác như vậy sao.

Tám tháng trước Chu Khiêm đã nghĩ như thế, khi ngửi được mùi của thuốc khử trùng.

Sau đó cậu tỉnh dậy trong bệnh viện, những ngôi sao trong mắt cũng biến mất.

Lần này cậu vẫn như cũ chơi đùa với các ngôi sao.

Cũng là lúc khi chơi chưa đủ, cậu cảm giác được mình tỉnh dậy và đang đứng bên bờ hồ.

Lý trí và ý thức cùng lúc quay trở lại, cậu nhìn đồng hồ chỉ mới qua có 15 phút, nhưng cậu đã hoàn toàn quên những chuyện xảy ra vừa rồi.

Ngay lúc cậu khôi phục lại tỉnh táo, cơn đau cũng liền ấp đến.

Cậu có thể cảm giác được như có một con dao đang đâm vào cơ thể, rồi thô bạo rút mạnh nó ra, máu trong cơ thể cậu đang không ngừng chảy ra ngoài.

Cả người cậu đầy mồ hôi, đang không ngừng toát ra.

Ngay sau đó là một cái tát vào mặt, sức lực rất mạnh lập tức đưa cậu vào bóng tối. Phải mất một lúc lâu mới bình thường lại.

Cảm giác như có ngàn nắm đấm, dao, cả cơ thể như bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Chu Khiêm đã trải qua hết tất cả.

Cậu tuyệt vọng ngã xuống đất, cả người đầy mồ hôi.

Mái tóc dài đến tận trán, và hàng mi dài ươn ướt đầy sương mù. Dường như cậu đã ra hết mồ hôi, cả gương mặt như biến thành trong suốt.

Nhưng cảm giác kỳ lạ nhất mà cậu cảm nhận được là không gì hơn - trong tim cậu vẫn không hề rợn sóng.

Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình hình như phụ thuộc vào cái cây kia giống như Đại thần Yibo vậy.

Những tín đồ hình như đang đau lòng đem hết tất cả tức giận trút lên người cậu, mở mắt ra, cậu dường như có thể cảm giác được có rất nhiều tín đồ đang cầm dao để đâm vào người cậu.

Nếu mà tính tình của cậu mà giống như lúc trước, thì cậu đã lao lên gϊếŧ chết hết bọn họ rồi.

Nhưng mà hiện tại Chu Khiêm không hề cảm thấy tức giận một chút nào.

Cơ thể cậu đau khổ đến không chịu nổi, nhưng trái tim của cậu vẫn không thể nào cảm nhận được chút gì.

Rốt cuộc là mình bị bệnh từ lúc nào?

Chỉ có Chu Khiêm biết rằng đó không phải là biến chứng của việc ba mẹ cậu qua đời vào tám tháng trước.

Hình như cậu đã bị bệnh từ rất lâu rồi.

Cậu nghĩ rằng mình đã được cứu, cậu cũng cảm giác được là mình đã trở nên tốt hơn. Nhưng mà cậu vẫn mất đi thứ thuốc có thể cứu sống được mình.

Sau đó, tình trạng bệnh càng ngày càng nặng hơn, đến mức không còn thuốc để trị nữa.

Trong lòng rất đau, trước mắt Chu Khiêm cũng mờ dần.

Trước mặt không còn cây cối xanh tươi, hồ nước xanh mướt, khung cảnh bỗng chốt quay về dưới tàn cây ngô đồng năm ấy.

Hoàng hôn nơi cuối đường, với những chiếc lá khô bay nhẹ trong gió, mọi thứ đều nhộm một màu năm tháng.

Một thiếu niên trên người mặc bộ đồng phục màu lam chân đang mang đôi giày thể thao, đang bước đi trong khung cảnh đó, cho đến khi cậu đi lạc vào một khu rừng có đầy bóng cây mờ ảo.

Chu Khiêm đang muốn đuổi theo người đó, nhưng cả người cậu đau đến không còn chút sức, không đứng dậy nổi, thậm chí còn không kịp la lên: “Anh đứng lại cho tôi!”

Ý thức của Chu Khiêm tan rã, cả người ngã xuống, rơi vào giấc mơ.

Cho đến khi có một tiếng la lớn kéo linh hồn cậu trở lại.

——Đó là tiếng của Tề Lưu Hành, và hai người kia đang chạy đến cạnh cậu.

"Chu Khiêm! Chu Khiêm! Anh tỉnh lại đi!!!"

Chu Khiêm đột nhiên nâng mắt, liếc nhìn Đại thần Yibo đang ở cách đó không xa.

Đại thần Yibo vươn bàn tay của mình lên, những ngón tay mảnh khảnh và khớp xương rõ ràng, làn da rất trắng, những đường gân xanh nổi lên không hề có quy luật, trông rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cần anh ra tay là có thể gϊếŧ chết được một con mồi.

Bàn tay nhẹ nhàng đưa về phía trước, nắm lấy cằm của Chu Khiêm.

Có vẻ như ngay trong giây tiếp theo, cần cổ của Chu khiêm sẽ lập tức bị bẻ gãy.

Những lời nói lạnh lùng, lố bịch, tàn nhẫn, gϊếŧ người được nói ra từ miệng của Đại thần Yibo. Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như cữ, nhưng nghi nghe vào tai của Chu Khiêm nó mạnh như là sấm chớp vậy.

—— "Ánh sáng nhỏ nhoi của đom đóm, mà dám sánh đôi cùng với mặt trời và mặt trăng sao?"

Chu Khiêm tai điếc mắt mờ, phía trước xuất hiện một bóng dáng.

Con đường dưới nắng vàng mờ ảo, những cây táo mọc đan xen xung quanh, tách ra, rồi lại xếp chồng lên nhau.

Khung cảnh phía sau của thiếu niên trùng với khung cảnh nơi [Thiên Đường Quả Táo]. Cậu thấy thiếu niên quay người lại, lộ ra một đôi mắt không rợn sóng.

Nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt Chu Khiêm mơ hồ nhìn về phía Đại thần Yibo, nhưng ánh mắt của anh ta như nhìn thấy những ký ức trong đầu của cậu.

Sau đó, anh ta nói với Chu Khiêm hai chữ: "Bạch, Trụ."

Tác giả có lời muốn nói:

- ------*------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.