CHƯƠNG 06: CON CHÓ VÂNG CHỦ

Tôi không quan tâm!

Quân Dung la lớn, cúi đầu cắn thật mạnh lên lòng bàn tay đang giữ chặt mình của Khương Duật. Cô dùng lực tới nỗi in hằn cả vết răng cắn lên trên, phút chốc còn trông thấy được cả những tơ máu đỏ hồng ẩn hiện sau lớp da mỏng. Khương Duật bị đau nhưng vẫn nghiến răng nhẫn nhịn, để mặc cho cô cắn mình thỏa thích.

Bàn tay Khương Duật vén đuôi váy lên cao, thẳng thừng kéo mạnh quần con của Quân Dung xuống thấp tới bắp đùi. Cặp mông căng tròn, trắng mịn không dấu sẹo lộ ra trước mắt, làm cơ thể anh phút chốc cứng đờ.

Quân Dung bấu chặt lan can, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu. Giữa kheo chân cô nhanh chóng cảm nhận được vật nóng bỏng rát đang cọ nhẹ trên mông qua lớp khăn mỏng. Từ khi Quân Dung chuyển tới đây, Khương Duật đều hung hăng làm ra những hành động khốn khϊếp với cô, nhưng chưa lần nào anh thành công chiếm đoạt.

Lý trí cô rất sợ, nhưng bản tính không chịu khuất phục đừng hòng khiến cô răm rắp nghe lời anh. Khương Duật dùng tay bóp mạnh lên mông Quân Dung, cúi đầu cắn lên gáy cô, cười lạnh:

- Rồi sẽ có ngày cô cun cút nghe lời tôi chẳng khác gì một con chó vâng chủ!

Bốp! Bốp!

Trước khi rời đi, anh còn khinh thường vỗ lên bờ mông căng tròn thêm một lần nữa. Chờ sau khi Khương Duật đi rồi, Quân Dung vội vàng chỉnh lại váy, hai bên mắt đã đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng không để nước mắt chảy ra.

Cô hé miệng hít thở không khí sao cho thật bình tĩnh nhất có thể, loạng choạng đi về phòng mình, khóa chặt cửa lại.

“Chờ anh có tiền, anh sẽ mua cho em thật nhiều những ngôi nhà to, bên trong có những căn phòng tuyệt đẹp được trang trí theo sở thích của em!”

Khương Duật đã từng nói với cô như thế. Nhưng là Khương Duật của bốn năm về trước. Anh bây giờ tàn bạo và độc ác hơn những gì cô nghĩ. Cứ ngỡ tuổi xuân hạnh phúc khi có anh, nhưng ngược lại chỉ toàn nhục nhã. Cha Lý thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của con gái. Mỗi khi nghe Lý Mao nhắc tới Khương Duật với những lời lẽ ngập tràn yêu mến, Quân Dung chỉ lẳng lặng thở dài.

Để trốn tránh Khương Duật, Quân Dung quyết định sẽ cùng Cung Phi và Tề Phỉ đi ăn uống đã đời một đêm. Cung Phi vui mừng, hẹn mười phút nữa sẽ có mặt. Đây là lần đầu tiên Quân Dung chấp nhận lời mời của anh, cảm giác thành công đang dần dần tiến đến.

Cung Phi bò dậy thay đồ. Anh mặc vest lịch lãm, trông rất ra dáng chủ nhân thừa kế tập đoàn IT, mái tóc vuốt nhẹ để lộ vầng trán cao tinh tế. Biết Quân Dung rất thích hoa hồng, Cung Phi còn tự tay ra sau vườn nhà, chọn những bông hoa đẹp nhất làm thành bó tặng cô.

Khi anh đến nơi, đứng ngoài cổng Khương gia chờ đợi, chưa đầy hai phút sau Quân Dung đã hào hứng bước ra. Cô mặc quần dài ống rộng, áo croptop màu kem, chân đi giày thể thao trắng, mái tóc mềm buộc cao càng làm tôn thêm vẻ đẹp rạng rỡ.

Quân Phi phút chốc hóa ngây ngốc, suýt chút nữa liền quên việc tặng hoa cho cô.

- Tặng công chúa! Anh tự tay làm liệu xấu không em?

Cung Phi ngượng ngùng đưa tay gãi đầu, làn da trắng phút chốc đỏ bừng. Dáng vẻ này của anh hết sức đáng yêu, làm cho Quân Dung bật cười thích thú. Cô đem bó hoa hít hà thật sâu, đôi mắt rạng rỡ lấp lánh những tia nhìn vui vẻ.

- Đẹp lắm! Anh chờ em một chút, em đem hoa lên phòng kẻo hỏng!

Cung Phi gật nhẹ đầu, vẫn say mê nhìn theo bóng dáng cô không rời.

Món quà bất ngờ này của Cung Phi khiến Quân Dung vô cùng hạnh phúc. Cô vừa đi vừa đưa tay mải mê vuốt ve trên những cánh hoa còn tươi, nụ cười xinh đẹp hiện rõ.

- Cô muốn đi với hắn?

Đột nhiên, Khương Duật đứng chắn trước mặt Quân Dung, lừ mắt hỏi dò. Cô không thèm trả lời anh, ôm bó hoa bước ngang qua. Nhưng, Khương Duật không chịu để yên, giật phăng bó boa trên tay cô, tàn nhẫn ném mạnh xuống đất. Những bông hoa hồng đỏ bị anh dẫm nát, cánh mỏng rơi vương vãi, giống hệt tâm can Quân Dung lúc này đang lạnh cóng, dần dần chết yểu…