CHƯƠNG 04: ĐỀ NGHỊ HIẾN THÂN PHỤC VỤ

Anh cút ra! Khương Duật ơi Khương Duật, chính miệng anh nói chúng ta không là cái quái gì cơ mà! Sao bây giờ anh lại thích chĩa mõm vào chuyện riêng của tôi thế?

Quân Dung hếch mặt thách thức, nhìn thẳng vào mắt Khương Duật chất vấn. Cảm thấy bàn tay anh đang hung hăng bóp chặt lấy hai bên cánh hoa non mềm của cô, Quân Dung nhíu mày cựa quậy người vô cùng khó chịu.

Nhận ra phản ứng không mấy vui vẻ này của Quân Dung, trong đầu Khương Duật lập tức nảy sinh ý nghĩ trừng phạt cô sao cho thích đáng nhất, để cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại mà ngừng chửi bới anh. Ngón tay trỏ của Khương Duật bắt đầu bới tìm mật hiểm chặt khít, ngông nghênh ve vuốt trêu đùa nó không chút thương tiếc. Quân Dung ưỡn ngực cao hơn, bên hông liên tục lắc lư, vặn vẹo, tức đến hai mắt long lanh sớm đã ngập tràn những tia máu đỏ quạch.

Hơi thở bỏng rát phía trước vẫn chờn vờn quanh cô, hả hê hành hạ Quân Dung từng chút, chút một. Đầu ngón tay linh động đột ngột trở nên cứng ngắc, độc ác luồn sâu vào nơi tư mật chặt khít không thương tiếc.

- Á…! Ưm!

Quân Dung vừa kêu lên, môi lạnh của Khương Duật đã đè xuống, nuốt trọn tất cả vào trong khoang miệng. Ngón tay hư hỏng vẫn cố tình chen chúc vào sâu thêm, hai bên vách ngắn nhỏ bé kịch liệt co thắt, gần như sắp hút cả ngón tay của anh.

- Chu Khương Duật, chờ qua năm nay, tôi sẽ trở về nhà của mình!

Quân Dung nuốt nước mắt, khó nhọc thốt ra mấy câu. Đương nhiên, những lời nói chán chường này của cô khiến Khương Duật mất sạch cảm hứng. Anh buông tay cô ra, từ từ đem ngón trỏ rút khỏi nơi nhỏ hẹp. Anh còn biếи ŧɦái, giơ tay trước mặt Quân Dung, khoái chí quệt ngang lên má cô đầy khinh bỉ:

- Hãy nhìn thứ gì đang bám trên ngón tay tôi thế này? Lý Quân Dung, không cần cô tự đi, tôi cũng sẽ tự đuổi. Nào, chúng ta thử làm một cuộc giao dịch. Chỉ cần cô hiến thân phục vụ tôi, tôi có thể xem xét để cô ở lại đến hết năm năm Đại học.

Bốp!

Khương Duật vừa dứt lời, má phải lập tức đỏ ửng. Quân Dung nhìn anh đầy căm hận, gần như đã muốn hét ầm lên:

- Khốn khϊếp! Loại người bạc tình bạc nghĩa, dối trá như anh, tôi đây cóc cần!

Cô đẩy mạnh Khương Duật ra phía sau, mở chốt cửa nhà vệ sinh, sau đó hùng hổ bước ra bên ngoài. Trong lúc Quân Dung mải chạy đi, từ khu vệ sinh thứ hai ngay phía sau đó, Mễ Hiểu cùng ba nữ sinh khác lẳng lặng bước ra. Tiêu Linh quay sang khều vai Mễ Hiểu, trừng mắt lên tiếng:

- Con nhỏ khốn khϊếp kia dám quyến rũ anh Duật! Chị Mễ Hiểu, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Mễ Hiểu nắm chặt hai tay, ghen ghét nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần khuất xa của Quân Dung phía trước, hừ lạnh đáp:

- Nhào phân, chiên dầu nặn bánh. Từng bước một để con khốn Quân Dung nếm trải đau đớn!

Quân Dung ôm vai, rảo bước nhanh về phía lớp học. Vừa trông thấy cô, Tề Phỉ ngồi cách hai bàn liền vội vàng nhoài người xuống, gọi với theo:

- Cậu làm gì mà mặt mũi tái nhợt thế kia?

Nghe Tề Phỉ hỏi, Quân Dung chỉ dám chạm tay lên má, đầu ngón tiếp xúc với da lập tức truyền tới cảm giác lạnh thấu. Nghĩ lại sự xâm hại không thành của Khương Duật lúc trước, cô càng thêm ghét bỏ bội phần, nhất thời quên chưa trả lời Tề Phỉ.

Tề Phỉ chờ lâu sốt ruột, kéo áo gọi Quân Dung thêm lần nữa:

- Quân Dung, cậu bị sao thế?

- A! Không có gì!

Quân Dung vội vàng lấp liếʍ, mỉm cười đầy gượng gạo. Mối quan hệ của cô và Khương duật vốn dĩ chỉ có hai người biết. Ngay cả khi tùng cờ gặp nhau trên khuôn viên trường học, họ đều lạnh lùng lướt qua.

Tề Phỉ vỗ vai Quân Dung, nháy mắt ra hiệu:

- Tối nay cậu có muốn đi săn mấy anh chàng đẹp trai không? Anh Cung Phi có thể sẽ tham gia cùng đấy!