Thoại Uyên âm thầm hít sâu nhìn người thanh niên cao ráo sáng sủa có mùi hương Việt kiều trước mặt. Công bằng mà nói tướng tá anh ta và cái mác Việt kiều có thể lấy lòng bất kỳ cô gái vọng ngoại nào. Tiếc là Thoại Uyên chưa bao giờ có ý định xa xứ. Vả lại cô cũng đang còn ngồi trên ghế nhà trường, đâu cần phải lấy chồng sớm làm chi cho lời ru thêm buồn.
"Anh là Hoàng Phi sao?" Thoại Uyên giương cặp mắt nai tơ nhìn người con trai ở phía đối diện.
"Đúng rồi. Còn cô là Thoại Uyên hả?" Hoàng Phi lịch sự hỏi lại.
Thoại Uyên gật đầu và đưa tay ngoắc ngoắc Hoàng Phi tới gần. Cô không nhận ra hành động tự nhiên của mình có chút kỳ cục. Dù sao thì anh ta cũng lớn hơn cô, vả lại hai người chỉ mới gặp, cô không thể dùng kiểu giao tiếp với bạn học áp dụng lên anh ta được.
Hành động của Thoại Uyên đúng là hơi quá phận, nhưng Hoàng Phi cũng chẳng nghĩ nhiều. Anh chỉ đang chờ xem cô sẽ làm gì kế tiếp. Thoại Uyên thì thầm một cách bí hiểm: "Tôi nói cho anh nghe chuyện này."
Biểu cảm của cô thật nghiêm trọng, như sắp sửa nói ra chuyện cơ mật khiến Hoàng Phi tò mò và cũng cảm thấy buồn cười.
"Nội của anh và ngoại của tôi đang có một âm mưu to lớn."
"Ồ âm mưu gì?" Hoàng Phi giả bộ lên tinh thần.
Lúc này mặt hai người hơi gần nhau. Thoại Uyên vì sợ người khác nghe nên hơi chồm người về phía trước và cố gắng giảm âm lượng. Cô chẳng nhớ gì đến chuyện phải giữ khoảng cách với người khác phái mới gặp lần đầu, hay là con gái phải đoan trang nết na như bà ngoại Diệt Tuyệt thường giáo huấn. Giờ bản thân đang trong tình thế nguy hiểm phải tìm cách thoát ra, ai còn rảnh đâu mà lo chuyện công dung ngôn hạnh.
Hoàng Phi vì muốn nghe rõ lời Thoại Uyên nên bản năng khiến anh cũng chồm tới gần hơn. Thoại Uyên lại tiếp tục thì thầm: "Hai người kia đang ép anh và tôi thành hôn đấy, kinh dị không?"
Thật ra Hoàng Phi đã biết trước, nhưng từ miệng Thoại Uyên nói ra khiến anh cảm thấy chuyện này cũng hơi kịch tính. Biểu cảm nghiêm trọng của cô làm người ta không nhịn được phải lên tinh thần.
Hoàng Phi không xem chuyện này là quan trọng, nhưng ngó con nhóc trước mặt làm ra vẻ quá thần bí nên anh cũng muốn đùa cho vui. Thế là anh giả vờ ta đây cũng bất ngờ khi nghe chuyện này: "Thật hả? Mà sao cô biết?"
"Tôi nghe lén!"
Hoàng Phi rất muốn cười lớn, làm như điệp viên 001 vậy. Mà người trong gia đình với nhau nếu thích thì nghe theo lời khuyên, còn trái ý thì cứ bày tỏ thẳng thắn, việc gì phải lén lút?
Thoại Uyên không biết được suy nghĩ nội tâm của Hoàng Phi lúc này và cũng không quan tâm anh có nghiêm túc nghe câu chuyện của mình không, cô vẫn đều giọng kể tiếp:
"Hôm trước tôi đi học về núp ở ngoài cửa nghe ngoại tôi bảo sẽ để tôi và anh gặp nhau. Sau đó đợi tôi học xong, chúng ta sẽ cưới nhau. Anh thấy vô lý không?"
"Ờ đúng, quá vô lý." Hoàng Phi cười cười gật đầu.
"Bởi vậy tôi mới kéo anh ra đây bàn đối sách. Không thể để âm mưu của họ được thực hiện."
Nghe đến đây Hoàng Phi lại phải nhịn lắm mới nén cười được. Thì ra nãy giờ anh hiểu lầm. Con nhóc này không phải muốn đi chơi riêng với anh. Nó kéo anh ra đây nhằm mục đích khác. Điều anh khó hiểu là nếu không thích thì nó nên phản đối trực tiếp với bà ngoại mình, đơn giản hơn là lôi anh tới quán cafe. Báo hại nãy giờ anh còn tưởng nó thích anh. Hóa ra anh vừa ăn dưa bở.
"Nói vậy cô cũng không thích bị ép uổng hả?"
"Bộ anh thích sao?" Thoại Uyên nhìn Hoàng Phi như ngầm bảo anh còn câu hỏi nào tào lào hơn nữa không?
Hoàng Phi quê quê: "Vây sao cô không chịu từ chối ngoại của mình?"
"Làm được tôi đã làm rồi." Thoại Uyên buồn bực: "Anh hãy giúp tôi từ chối đi."
Thật khôn ranh, Hoàng Phi nghĩ thầm trong lòng. Con nhóc này muốn mượn tay anh để phá vỡ chuyện ép uổng này. Nhưng anh vẫn chưa hiểu sao cô nàng không tự mình đấu tranh mà lại dựa vào anh?
"Sao phải là tôi? Nếu cô không thích thì cứ từ chối thẳng."
Thoại Uyên bặm môi lại, hai đồng điếu vì vậy mà xuất hiện thoáng qua rồi lại trốn mất. Hoàng Phi nhủ thầm lực hấp dẫn của con nhóc này không tệ. Mỗi lần miệng nó mở ra anh dám cá hoa đào sẽ rơi rụng. Hai đồng điếu đúng là khiến người ta không thể không chú ý.
"Ngoại của tôi là Diệt Tuyệt sư thái."
"Diệt Tuyệt sư thái là gì?" Hoàng Phi khó hiểu.
Đừng trách anh hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Trước giờ anh được sinh ra ở Mỹ và trưởng thành trong môi trường không có phim cổ trang. Vả lại từ nhỏ đến giờ anh chỉ tiếp thu văn hóa Mỹ và chỉ nói tiếng Mỹ. May mắn nội kiên nhẫn dạy anh tiếng Việt, nếu không chắc chắn anh đã quên luôn cội nguồn.
Thoại Uyên mới đầu tưởng Hoàng Phi giỡn mặt. Nhưng rồi nghĩ kỹ lại anh ở nước ngoài, có khi không biết chưởng môn phái Nga Mi này thật, thế là tốt bụng khai sáng:
"Diệt Tuyệt sư thái là một bà lão trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký, hay mang định kiến nặng nề và lạnh lùng cố chấp. Bà ngoại tôi còn kinh khủng hơn là lúc nào cũng tự cho mình đúng, không nghe lời khuyên của ai. Chuyện gì bà đã quyết thì đố ai dám cãi."
"Cho nên cô mới không có can đảm từ chối chuyện ép hôn này?" Hoàng Phi nhướng mi.
Đầu Thoại Uyên lại gật: "Trăm sự chỉ nhờ anh. Anh hãy về nói với nội của mình là anh chẳng thích gì tôi. Anh cứ bảo tôi khó ưa, không hiểu chuyện lại hung dữ và vô duyên. Anh nói vậy để nội của anh từ chối ngoại của tôi. Vậy là ngoại của tôi sẽ không ép gả tôi nữa."
Hoàng Phi trố mắt nhìn Thoại Uyên mà không tin vào những gì vừa nghe. Cô nhóc này có phải là con gái không vậy? Sao lại tự mạt sát bản thân không thương tiếc. Chỉ vì không muốn kết hôn mà sẵn sàng bôi tro trét trấu vào mặt mình.
Thoại Uyên không quan tâm mạch não đang loạn của Hoàng Phi. Cô đã nhờ anh phá vỡ cục diện rối rắm rồi, mục đích đã đạt được thế là dứt khoát đứng lên tính tiền ra về. Hoàng Phi bị động để Thoại Uyên dẫn về mà có chút ăn không tiêu. Chẳng lẽ anh không có sức quyến rũ?
Lẽ ra cô nàng cũng nên e ấp một chút như mấy cô gái bình thường nên có. Thế mà cô ta thật lạ lùng, cách cư xử của cô ta khiến anh cảm thấy mình như một kẻ qua đường, chớ chẳng phải người đàn ông có sức hút nhất định. Con nhóc này cũng thú vị quá đi chớ.
* * *
Hoàng Phi tay đút túi quần thong thả bước qua cửa nhà chính. Bà nội và cô út đang ngồi ở phòng khách bàn luận chuyện gì đó. Thấy anh vào, nội liền ngoắc tay anh: "Con đi chơi với bé Uyên thế nào rồi? Con bé dễ thương phải không?"
Hoàng Phi nhớ lại biểu cảm nghiêm túc của Thoại Uyên vừa nãy, khóe môi tự động vểnh lên. Bà Hảo thấy nụ cười của cháu trai mà không nghe anh trả lời, lại tự động phiên dịch là anh có cảm tình với người ta.
Hoàng Phi dù chẳng có cảm tình nhưng không chán ghét, nên anh không phản ứng gay gắt. Anh chỉ bảo không thể kết hôn vội vàng. Nội cho là anh kiếm chuyện, lại ra sức khuyên nhủ. Cô út ngồi đó cũng đế thêm vào:
"Chưa vội kết hôn thì đúng rồi, nhưng con cứ tìm hiểu con bé. Mấy ngày này hãy gặp gỡ Thoại Uyên nhiều. Nếu sau một tháng không có kết quả thì bỏ."
Hoàng Phi thấy chủ ý này cũng không tệ, xem như có bạn chơi cùng trong thời gian chán ngắt ở đây. Trong khi ấy Thoại Uyên ở bên nhà lại tưởng Hoàng Phi đã nghe lọt tai lời thỉnh cầu của cô, và sẽ về nói với nội anh dẹp chuyện hôn ước. Cô an tâm chờ đợi tin tốt lành từ ngoại mình là nhà bên kia đã từ chối. Ai có ngờ đâu chờ hết một ngày vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Nhưng Thoại Uyên vẫn chưa vội nản lòng. Có lẽ nhà bên kia quá lịch sự nên đang nghĩ cách nói thế nào để ngoại đỡ tổn thương nhất. Vậy là Thoại Uyên lại tiếp tục hy vọng. Tiếc một điều là chờ đến chiều hôm sau thì lại lòi ra chuyện khiến người ta ói máu. Ai có thể nói cho cô biết cái giống gì đang diễn ra? Tại sao ngoại vẫn ép cô ra cửa cùng Hoàng Phi?
Thoại Uyên làm sao ngờ được nội của anh đã nói với ngoại của cô rằng tình hình có thể tiến triển, cháu trai của mình thích cháu gái của bạn. Thật ra bà Hảo nói vậy cũng là có tâm tư lưu manh riêng. Dù chưa biết cháu trai có thật sự thích người ta hay không, nhưng bà vẫn gàn bướng gán ghép. Nguyên nhân là do bà chỉ muốn có cháu dâu Việt Nam. Bà thật sự không hợp với phong cách sống của mấy cô bé người Mỹ.
Vì sự cố chấp của bà khiến Thoại Uyên rơi vào hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng hơn. Tự nhiên mỗi buổi chiều đều bị bắt đi chơi với Hoàng Phi, trong khi cô còn một đóng bài tập chưa làm. Chưa kể lúc nào rảnh rỗi là ngoại lại dẫn cô đến nhà người ta. Thoại Uyên không dám phản đối nhưng trong bụng uất ức vô cùng.
Mỗi lần ra ngoài cùng Hoàng Phi, cô gò bó không bút mực nào tả xiết. Chẳng phải cô mắc cỡ với anh, chỉ là không thể xem anh là bạn nên gượng ép rất nhiều. Trong khi Thoại Uyên khó ăn khó ở thì Hoàng Phi ở phía đối diện lại thoải mái hưởng thụ đồ ăn thức uống trên bàn.
Anh cảm thấy ẩm thực Việt Nam đúng là khiến người ta có thể nghiện. Đồ ăn bên Mỹ chỉ toàn thức ăn nhanh. Dù mẹ có nấu nhiều món Việt Nam đi chăng nữa cũng chỉ dùng thịt cá đông lạnh là nhiều, làm sao có đồ tươi như thế này.
Nhìn Hoàng Phi ăn, Thoại Uyên lại ác ôn rủa thầm trong bụng. Người đàn ông này cứ như bị bỏ đói trăm năm, lúc nào ra ngoài cũng chỉ ăn uống là chính. Cô làm gì có tinh thần nuốt trôi thức ăn.
Thật ra Hoàng Phi cũng biết Thoại Uyên đang khó ăn khó ở. Nhưng bây giờ thực phẩm hấp dẫn hơn chuyện ép hôn hay gả bán. Nói thế nào thì anh cũng không lo, vì anh biết nếu mình không ưng thì chẳng nội ngoại nào có thể ép uổng được. Nên cứ tập trung ăn trước, no bụng rồi mới tính đến chuyện khác.
Có điều nhìn Thoại Uyên mất kiên nhẫn, cứ như anh là đồ đáng ghét làm anh có chút tự ái. Đàn ông như anh dù không tính là đẹp trai nhưng rõ ràng cao ráo, sáng sủa, lúc cần cũng có thể đóng vai người yêu để phô trương với đời, mắc gì con nhóc này lại muốn tránh anh như tránh tà? Cảm giác này khiến người ta hơi nghẹn.
Và mặc Thoại Uyên vặn vẹo trên ghế, Hoàng Phi cứ tập trung vào đồ ăn của mình. Mấy lần cô mở miệng đều là thái độ bỏ ngoài tai, hay cố tình mất tập trung của anh. Thoại Uyên rất tức nhưng ráng dằn đợi anh ăn xong. Sau khi tính tiền cô đang muốn nói chuyện trắng đen rõ ràng thì anh lại bảo chỗ quán ăn, không thích hợp để bàn chuyện nghiêm túc.
Cũng được, Thoại Uyên đồng ý nên tìm một chỗ lịch sự trang nhã hơn. Thế là hai người dẫn nhau đến quán nước. Ai biết được vào quán anh ta lại bảo không khí đang lãng mạn thế này thì hãy thưởng thức âm nhạc, không nên nói mấy chuyện chỉ khiến người ta nặng nề tâm tư.
Thái độ cà lơ cà phất của Hoàng Phi khiến Thoại Uyên muốn thổ huyết, nhưng cô có thể làm được gì? Cô đang dưới cơ anh ta, chỉ mong chờ anh ta lên tiếng với nội anh ta giúp cô chống lại ngoại của mình. Nếu cô làm anh ta giận, có khi anh ta sẽ trả thù cô bằng cách đồng ý kết hôn, vậy là tàn đời.
Thoại Uyên ngây thơ nên nghĩ ai cũng ngơ ngác giống như mình. Làm sao Hoàng Phi dám đùa với chuyện chung thân đại sự của đời. Nếu anh không thích cô thì còn lâu mới kết hôn. Cô lo hơi bị thừa.
Có điều hình như anh không bài xích chuyện đi chơi với con nhóc này. Lần nào nó cũng trưng bộ mặt thiếu kiên nhẫn, uất ức nhưng không dám làm gì khiến anh khoái trá và càng muốn chọc nó nhiều hơn.