Chương 8:

Chương 8:

Edit: dauhuduongden

Bắc Tinh Nhiên nhận được tiền lì xì, nhất thời không biết nên trực tiếp lấy hay là từ chối một chút.

Ở đây đạo lý đối nhân xử thế làm sao cậu nào biết, không khỏi nhìn về phía Du Gia Xuyên bên cạnh xin giúp đỡ.

Du Gia Xuyên thích nhất là bộ dáng ỷ lại của Bắc Tinh Nhiên, nhất thời cười nhét tiền lì xì vào trong tay cậu, nói: "Mẹ và ba đều đang chờ, nhanh nhận lấy đi.”

Bắc Tinh Nhiên cầm chiếc phong bì màu đỏ phồng lên, cảm thấy sức nặng của nó rơi vào lòng, thật tâm thật ý hô một cách chân thành: "Ba, mẹ!"

Vân Tư Thế lập tức cười đến không thấy mắt, Du Hoành Chí cũng không ngừng gật đầu, nói với Gia Xuyên: "Đứa nhỏ này ngoan, chúng ta rất thích!"

Trên mặt Du Gia Xuyên mang theo ý cười có thể thấy được, đưa tay đặt lên mu bàn tay Bắc Tinh Nhiên, hai chiếc nhẫn cưới kiểu dáng giống nhau nhất thời xuất hiện trước mắt hai người, bọn họ càng thoải mái không thôi.

Bắc Tinh Nhiên bị anh nắm tay, tuy rằng nắm rất nhẹ, nhưng vẫn là nắm tay!

Cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, không khỏi giương mắt nhìn vẻ mặt Du Gia Xuyên.

Ánh mắt Du Gia Xuyên cong cong, vẻ mặt nhu hòa, giống như bọn họ thật sự là một đôi phu phu mới cưới hạnh phúc. dauhuduongden

Cậu nhìn nhìn, trong lòng có một cảm giác không tên, rất nhẹ và mềm.

Có khúc nhạc đệm này, lúc ba mẹ Du ăn cơm, đều vui tươi hớn hở, không ngừng gắp thức ăn cho Bắc Tinh Nhiên, bảo cậu ăn nhiều một chút.

Bắc Tinh Nhiên cảm giác bát của mình vẫn luôn duy trì hình dạng nhọn, cậu có hai cái bụng cũng ăn không hết a.

Trong lúc do dự, cậu thấy Du Gia Xuyên đã sắp ăn xong, trong bát trống không.

Ánh mắt cậu sáng lên, thừa dịp hai ba mẹ không chú ý, gắp một đũa thức ăn trong bát vào trong bát Du Gia Xuyên.

Du Gia Xuyên giơ đũa, nhìn đồ ăn trong bát mình, quay đầu nhìn cậu.

Bắc Tinh Nhiên như tiểu hồ ly vừa làm xong chuyện xấu, cười ngọt ngào với anh: "Cho anh ăn, đừng khách khí.”

Du Gia Xuyên cầm đũa, gõ nhẹ vào chóp mũi, bất đắc dĩ ăn hết đồ ăn trong bát.

Sau khi ăn xong, anh chuẩn bị buông đũa xuống, tuyên bố bữa cơm này đã ăn no rồi. Kết quả là, vừa cúi đầu, trong bát lại có thêm một miếng gà nướng hành, vẫn là phần mềm nhất.

Khá lắm, một bữa cơm, phần ngon nhất đều ở trong bát của Bắc Tinh Nhiên, còn anh thì ăn đồ thừa.

Du Gia Xuyên: "...”

Anh cũng không thể bỏ đi để cậu một mình, dù sao người ta cũng là lính mới!

Ăn cơm trưa xong, Vân Tư Thế và Du Hoành Chí đều phải nghỉ trưa, bảo Bắc Tinh Nhiên và Du Gia Xuyên đừng đi, buổi tối ở đây ăn cơm. Chỉ vào phòng Du Gia Xuyên bình thường hay ngủ, bảo bọn họ cũng đi ngủ một lát.

Bắc Tinh Nhiên chờ sau khi ba mẹ rời đi, mới quay đầu nhìn về phía Du Gia Xuyên: "Một, một, chỉ có một phòng?!”

Du Gia Xuyên nhìn cậu: "Phòng của tôi chỉ có một thôi, một buổi tối tôi có thể tách bản thân làm đôi để ngủ hai phòng sao?"

So sánh gì mà kì lạ, Bắc Tinh Nhiên đưa tay đánh anh một cái, "Vậy... anh có ngủ trưa không?”

Du Gia Xuyên lắc đầu: "Tôi không buồn ngủ, cậu đi ngủ đi, tôi mở máy tính xử lí công việc công ty.”

Bắc Tinh Nhiên cùng anh vào phòng, bố trí trong phòng chênh lệch rất lớn so với nhà Du Gia Xuyên, đoán chừng là do mẹ Du sắp xếp, hơn nữa phòng của mẹ Du chỉnh thể cũng trang hoàng kiểu Trung Quốc, cho nên, phòng này thoạt nhìn khá gần gũi.

Bắc Tinh Nhiên cởi giày, nằm xuống giường Du Gia Xuyên, nhắm mắt lại, nhưng lăn lộn mãi mà vẫn không ngủ được. Lại một lát sau, bả vai một bên tê dại, cậu mới lăn qua bên kia, lúc Du Gia Xuyên phát hiện ra, nhịn không được cười nhẹ một dauhuduongden chút.

”Này, Du Gia Xuyên," Bắc Tinh Nhiên cuối cùng ngồi dậy, nói: "Anh lại đây ngủ đi, tôi ngủ không được.”

Du Gia Xuyên chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính sang Bắc Tinh Nhiên, cười nói: "Không ngủ được thì nằm chơi điện thoại đi. Tôi không buồn ngủ.”

“A." Bắc Tinh Nhiên đành phải lấy điện thoại di động ra, chơi một hồi, bây giờ là giữa trưa nên chưa có ai online, cậu cũng không tìm được người cùng nói chuyện phiếm, đành lướt vài video trên mạng nhưng mà ồn quá.

Bắc Tinh Nhiên chớp chớp mắt, tầm mắt lướt qua di động, lại rơi vào người Du Gia Xuyên, mở miệng nói: "Lúc trưa anh ở phòng bếp có nói..."

Du Gia Xuyên nghe thấy giọng nói, liếc nhìn cậu một cái, thấy Bắc Tinh Nhiên cẩn thận nhìn mình, cười nói: "Đều là lời thật lòng.”

Bắc Tinh Nhiên tâm hoa nộ phóng (phấn khởi), Du Gia Xuyên thật tốt, có thể phát hiện vẻ đẹp bên trong của cậu, đúng là người tốt.

Cậu là người có qua có lại, bẻ ngón tay nói: "Anh cũng rất tốt, rất ôn nhu, biết tôn trọng người khác, giống như một người trưởng thành bình thường, còn không có thái độ lên mặt của người thành công ở tuổi này..."

Du Gia Xuyên: "...”

Có phải quá phóng đại rồi không?

Cái gì gọi là không lên mặt...

Tuổi tác và thái độ lên mặt có liên quan đến nhau sao?

Du Gia Xuyên ngại đến mức ngắt lời Bắc Tinh Nhiên, nói: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cậu còn khen nữa, tôi sẽ ngượng chết đó.”

Lời này của anh chọc cho Bắc Tinh Nhiên cười ha ha, lăn qua lăn lại trên giường, nói: "Anh cũng biết xấu hổ sao?”

Du Gia Xuyên đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên, tôi rất dễ mắc cỡ.”

“Hả?" Bắc Tinh Nhiên nằm sấp trên giường, vô cùng hứng thú nhìn ạnh, "Ví dụ như?”

Du Gia Xuyên thấy cậu hoàn toàn không muốn ngủ, cũng không định chơi một mình, mà muốn nói chuyện với anh hơn, dứt khoát buông máy tính ra, nhìn cậu, nói: "Ví dụ như, lúc cậu gắp thức ăn vào bát tôi.”

Hở? Bắc Tinh Nhiên chớp mắt một cái, vô tội nhìn anh.

Du Gia Xuyên nói: "Ba mẹ đã nhìn thấy, còn lén lút thảo luận về hành vi của cậu, cậu không phát hiện sao?"

Cái gì? Bắc Tinh Nhiên hoàn toàn không để ý, nói: "Thật sao?”

Du Gia Xuyên gật đầu, khẳng định lời mình nói với Bắc Tinh Nhiên.

Bắc Tinh Nhiên ngã xuống giường, che mặt nói: "Ba mẹ sẽ không cảm thấy tôi không thích thức ăn họ gắp chứ?"

”Không có, bọn họ không thảo luận chuyện này." Du Gia Xuyên cười.

Vậy thì là chuyện gì, Bắc Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Du Gia Xuyên thấy tóc cậu bị lộn xộn, cổ áo bởi vì tư thế xấu mà bị lộ rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da ngực trắng như tuyết, anh không khỏi khẽ đảo mắt, đưa tay tới bên miệng, ho khan một tiếng.

Bắc Tinh Nhiên khó hiểu: "...?”

Có gì khó giải thích sao? Tại sao ngay cả nhìn cậu cũng không dám.

Du Gia Xuyên thấy cậu vẫn chưa nhận ra, đành phải lên tiếng: "Tinh Nhiên, cậu có phải là gay không?”

Hả? Tại sao lại chuyển qua vấn đề đến, cậu hỏi: "Phải hay không thì có quan trọng gì sao?”

Du Gia Xuyên dùng ngón tay chỉ ngực mình, nói: "Tôi phải.”

”À... được." Bắc Tinh Nhiên gật đầu, nhưng vẫn không hiểu ý của người trước mắt.

Lần này Du Gia Xuyên không nói gì nữa, mà đứng dậy, đi tới trước mặt Bắc Tinh Nhiên, sau đó khom người kéo quần áo của người trước mắt lên.

Vấn đề là ở tư thế này, Bắc Tinh Nhiên và Du Gia Xuyên một cao một thấp, nhìn vào mắt nhau.

Chỉ thấy Du Gia Xuyên nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nói: "Tuy rằng có nhiều chuyện tôi không biết làm, nhưng tốt nhất cậu nên đề phòng tôi một chút.”

Những lời này của Du Gia Xuyên đã khắc trong lòng Bắc Tinh Nhiên rất lâu.

Ở trong lòng cậu, Du Gia Xuyên chính là một người hàng xóm đẹp trai nhiều tiền, hơn nữa bởi vì hình tượng này quá mức hoàn mỹ, dẫn đến cậu có tâm lý phản nghịch, do đó không quá thích Du Gia Xuyên.

Mà sau khi Du Gia Xuyên đưa ra thỏa thuận kết hôn với cậu, cậu cảm thấy Du Gia Xuyên là một người tốt, vừa có nội tâm vừa có ngoại hình đẹp.

Hai loại hình tượng khác nhau này, làm cho Bắc Tinh Nhiên không nghĩ tới Du Gia Xuyên đã là người đàn ông 30 tuổi.

Cho nên, ngày đó, Bắc Tinh Nhiên đột nhiên nhìn thấy một mặt gợi cảm sau khi tắm của Du Gia Xuyên, phản ứng đầu tiên là không tin đó là “chồng” mình, theo bản năng tách hình tượng Du Gia Xuyên ra khỏi người đàn ông gợi cảm trước mắt.

Nhưng trên thực tế Du Gia Xuyên đang ở độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đờ, tuy xuất chúng nhưng anh vẫn là một người thích làm đàn ông nên không có gì mâu thuẫn.

Cho nên, Bắc Tinh Nhiên rất khó hiểu, vì sao lúc trước cậu không nghĩ Du Gia Xuyên về phương diện này?

Bất quá, sau khi ăn tối ở Du gia, bọn họ coi như là đường ai nấy đi, hơn nữa thời gian ở chung đã lâu, hiểu nhau cnhiều hơn, cũng dần dần ít đi phần câu nệ giữa hai người.

Bắc Tinh Nhiên hiện tại có thể coi Du Gia Xuyên là bạn bè, hai người đều có xu hướng càng ở chung càng hợp nhau.

-----

Rất nhanh, đã đến ngày cưới. Khi thiệp mời đám cưới của Bắc Tinh Nhiên được gửi đến tay hai người bạn, mắt bọn họ dán chặt vào tên người gửi trên thiệp mời, xem có phải gửi nhầm người hay không.

Ai kết hôn, cũng không thể là Bắc Tinh Nhiên!

Hai người liền gọi điện thoại cho Bắc Tinh Nhiên để chứng thực, không ngờ nhận lại là một lời khẳng định chắc nịch,: "Hai người có đi không? Miễn phí, không thu tiền đâu.”

Đậu Trạch Kỳ ở cùng phòng với Bắc Tinh Nhiên rất khó hiểu, hỏi: "Tinh Nhiên, có phải cậu bị ba mẹ bán cho một nhà giàu xa lạ nào đó không?"dauhuduongden

Đậu Trạch Kỳ là người Bắc Tinh Nhiên nhờ giúp giới thiệu công việc gia sư, cho nên hoàn cảnh nhà Bắc Tinh Nhiên hắn có biết đôi chút, không khỏi nghĩ tới tin tức xã hội bình thường hay đọc.

Ngụy Thế Bác ở một bên xen vào: "Đúng vậy đó, Tinh Nhiên, cậu đừng nghĩ quẩn, vì tiền mà gả cho một lão gìa nhà giàu. Nếu có khó khăn, chúng ta sẽ tìm cách giúp cậu, không đến mức để cho cậu bán mình!"

Cái gì loạn thất bát tao, Bắc Tinh Nhiên cảm thấy may mắn bản thân đã không mở loa ngoài, bằng không để Du Gia Xuyên ngồi đối diện đang ăn cơm nghe thấy, thì phải xấu hổ cỡ nào?

Cậu vội vàng đứng lên, ra hiệu với Du Gia Xuyên là mình muốn ra ngoài gọi điện thoại, anh cũng gật đầu dáp lại cậu.

Bắc Tinh Nhiên xoay người đi đến phía sau hoa viên lầu một, đóng cửa kính sát đất lại, cậu mới mở miệng, cắt ngang suy đoán ngày càng thái quá của hai anh em trong điện thoại.

Cậu nói: "Du Gia Xuyên mới ba mươi tuổi, cũng chỉ lớn hơn mình tám tuổi, không già lắm đúng không? Không những vậy anh ta cũng khá đẹp trai, hai người chưa đọc thiệp mời điện tử sao?”

“Thì ra cậu gửi thiệp mời điện tử cho chúng tôi, tôi còn tưởng là một trò đùa. Làm tôi không dám nhấp vào coi. Cậu chờ một chút." Ngụy Thế Bác dùng điện thoại di động của mình mở ra.

Bắc Tinh Nhiên bất ngờ nghe thấy tiếng nhạc nền thiệp mời điện tử từ đầu dây bên kia, là Perfect của Ed Sheeran, bài hát này là cậu chọn. Không ngờ bây giờ nghe được từ người khác, có chút ngượng ngùng.

“Mình đi, đẹp trai quá!" Đậu Trạch Kỳ phát ra tiếng cười ha hả khi nhìn thấy chú rể đẹp trai.

Ngụy Thế Bác còn tốt, Ngụy Thế Bác yêu thích nữ, cùng Đậu Trạch Kỳ yêu thích nam có chút đối lập, không có lập tức khuất phục soái ca, bình tĩnh nói: "Đẹp trai lại có tiền như vậy, vì sao tìm Tinh Nhiên cậu a!”

Đây đúng là hình tượng bạn thân, luôn xem thường huynh đệ của mình, Bắc Tinh Nhiên lắc đầu, nói: "Tôi không đẹp trai sao?"

Đậu Trạch Kỳ cướp lời: "Tinh ca là ngôi vị giáo thảo liên tục ba khóa của trường ta, vậy nhan sắc còn cần phải nói sao?"

Bắc Tinh Nhiên khiêm tốn nói: "Chờ tôi về trường, sẽ liên tục bốn khóa.”

Ngụy Thế Bác làm bộ nôn mửa, nói: "Có phải quá khoa trương không? Nói chuyện nghiêm túc đi!”

”Ghen tị, tất cả đều là ghen tị!" Bắc Tinh Nhiên không buông tha, nhất định muốn Ngụy Thế Bác cũng khen cậu.

Ngụy Thế Bác kiên quyết không chịu cúi đầu trước thế lực tà ác, nói: "Cậu quen Du Gia Xuyên này à, còn nói thay cho anh ta nữa.”

Bắc Tinh Nhiên ậm ừ, đành phải nói thật,: "Anh ấy là hàng xóm của tôi...”

”Hàng xóm?" Đậu Trạch Kỳ kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, "Trước đây tôi đến nhà cậu chơi, sao không thấy anh ta vậy?”

”Cậu đến lúc nghỉ phép? Anh ta còn có việc mà." Bắc Tinh Nhiên nói.

Ngụy Thế Bác cố gắng đưa chủ đề trở lại đúng hướng, nói, "Cho nên, hai người là hàng xóm, vậy thì làm sao có tình cảm?”

Câu ‘Chúng ta giả kết hôn đến bên miệng’, Bắc Tinh Nhiên nhanh chóng thắng gấp, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, nói: "Nhất kiến chung tình, nên mới quyết định kết hôn chớp nhoáng.”

Ừ thì tình yêu đâu cần lý do.

Ngụy Thế Bác: "..." Nhất định là nói dối.