Chương 7:

Chương 7:

Edit: dauhuduongden

Bắc Tinh Nhiên bị anh nhìn, mới phát hiện mình có chút quá khích, cùng anh cười đùa vui vẻ vào nhà.

-

Ngày hôm sau, Bắc Tinh Nhiên rời giường sớm, ở trong phòng chọn một bộ quần áo có thể gặp phụ huynh, sau đó đi gõ cửa phòng Du Gia Xuyên.

"Anh còn không dậy, chúng ta không phải đã nói cùng nhau đến nhà ba mẹ ăn cơm sao?" Bắc Tinh Nhiên ở ngoài cửa cao giọng nói.

Trong phòng không có động tĩnh gì, lúc Bắc Tinh Nhiên giơ tay lên, định gõ cửa phòng lần nữa. Cửa lớn đột nhiên mở ra, ngón tay cậu rơi vào khoảng không.

Chỉ thấy Du Gia Xuyên mặc một áo choàng tắm màu trắng, cổ quấn khăn lông khô, vừa lau mái tóc đen chưa khô, vừa đi vào trong, nói: "Vào trong nói đi.”

Bắc Tinh Nhiên ồ một tiếng, chần chờ một lát mới bước vào phòng ngủ của Du Gia Xuyên.

Lúc trước khi bước vào phòng của Du Gia Xuyên, cậu vừa vào đã cảm thấy đây đúng là căn phòng kiểu mẫu. Sàn nhà lát đá cẩm thạch vô cùng lạnh lẽo, phù hợp với phong cách trang trí nhà kiểu châu Âu.

Tuy nhiên, khi đó cảm thấy phòng ngủ này lớn, nhưng không có nhân khí gì.

Không nghĩ tới, hôm nay sau khi bước vào, nhìn thấy chăn giường màu xám đậm còn chưa được gấp gọn, trên tủ đầu giường Du Gia Xuyên còn chưa có rút sạc điện màu trắng, điện thoại di động Apple, vân vân một loạt chi tiết nhỏ trong cuộc sống, phòng mẫu không nhân khí và chỗ này đột nhiên không còn giống nhau nữa.

Đương nhiên, khác biệt lớn nhất vẫn là Du Gia Xuyên đang hoạt động trong phòng lúc này.

Bắc Tinh Nhiên từng gặp Du Gia Xuyên âu phục giày da, cũng từng gặp anh chạy bộ buổi sáng mặc quần áo thể thao. Đại đa số thời gian, Du Gia Xuyên đều mặc đồ đàng hoàng, nhã nhặn, thu hút ánh nhìn mọi người.

Cậu chưa từng thấy Du Gia Xuyên mặc áo choàng tắm như vậy, tóc còn đang nhỏ nước.

Mấu chốt là, chiếc áo choàng tắm trên người Du Gia Xuyên rõ ràng là lúc mới từ trong phòng tắm đi ra, tiện tay mặc lên người. Cổ áo cũng không được gấp lại, lộ ra bộ ngực trần lớn.

Những giọt nước từ mái tóc đen nhánh nhỏ xuống, vừa vặn rơi xuống xương quai xanh của anh, lại trượt dài xuống xương quai xanh, lăn qua cơ ngực đẹp đẽ, rồi đến cơ bụng hoàn mĩ...

Khụ khụ, tầm mắt Bắc Tinh Nhiên không tự chủ được biến mất vào trong đai áo choàng tắm cùng với giọt nước, trong lòng thậm chí có chút đáng tiếc, đợi đến khi ý thức được bản thân có ý nghĩ này, mới nhanh chóng dừng lại.

Đây chính là Du Gia Xuyên a! Cậu đang suy nghĩ cái quái gì chứ! Bắc Tinh Nhiên mặt đỏ tới mang tai nghĩ, mình làm sao có thể khởi sắc tâm với Du Gia Xuyên, bọn họ là vợ chồng giả đã định trước BE!

Du Gia Xuyên lau khô tóc, từ phòng thay đồ thay xong quần áo, lúc đi ra, liền thấy Bắc Tinh Nhiên ngồi trên ghế mây, cúi đầu không biết đang nghĩ xuất thần cái gì, lên tiếng gọi cậu.

Bắc Tinh Nhiên ngẩng đầu, thấy Du Gia Xuyên đã thu dọn xong xuôi, không còn bộ dáng quần áo không chỉnh tề vừa rồi, khiến cho người ta tâm phiền ý loạn, nhịp tim không đồng đều của cậu cũng chậm rãi ổn định, cậu nói: "Anh xong chưa?”

“Ừ, có thể đi rồi." Du Gia Xuyên cười với cậu.

Bắc Tinh Nhiên nhìn nụ cười quen thuộc này, thầm nghĩ, lúc này mới đúng, đây mới là Du Gia Xuyên, vừa rồi chuyện kia chắc chắn ngoài ý muốn!

Bắc Tinh Nhiên gật đầu, vừa quay người đi ra ngoài, Du Gia Xuyên đột nhiên đến gần cậu, thấp giọng nói: "Chờ một chút.”

Bắc Tinh Nhiên dừng động tác, quay đầu lại nhìn anh một cái, cũng không thấy cậu ngại đứng gần mình, thân thể Du Gia Xuyên không khỏi cứng đờ nhưng may mà không bị người kia phát giác, nhìn kỹ mặt cậu một chút, bỗng nhiên cười, nói: "Mặt cậu đỏ quá, nóng lắm sao?”

Bắc Tinh Nhiên vội che mặt, trợn to mắt không thể tin nói: "Cũng, chắc cũng không đỏ lắm chứ?”

Du Gia Xuyên thấy cậu không tin, chỉ về hướng phòng tắm: "Cậu đi xem thử, có phải cơ thể không thoải mái không?"

Anh chuyển tầm mắt, lại thấy lỗ tai đỏ hỏn của cậu, nói: "Lỗ tai cậu cũng đỏ.”

Nói xong, còn muốn lên tay sờ thử có nóng hay không, Bắc Tinh Nhiên giống như một con thỏ chấn kinh, vội vàng nhảy ra, vọt vào phòng tắm.

Cậu nhìn vào gương, lại xây dựng tâm lý một hồi lâu, còn đặc biệt rửa mặt, xác định sắc mặt bình thường, mới từ từ đi ra.

Sau khi đi ra, Du Gia Xuyên đã không ở trong phòng, Bắc Tinh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu Du Gia Xuyên còn chờ mình, thì cậu không biết phải đối mặt như thế nào đây.

Cậu nghĩ thầm, lần sau tuyệt đối không thể tới tìm Du Gia Xuyên vào giờ này, nhớ kỹ!

Ra cửa xuống lầu, Du Gia Xuyên đang bận rộn trong phòng bếp, còn trên bàn ăn đã bày sẵn bát đũa.

Du Gia Xuyên nghe được tiếng bước chân của cậu, nói: "Tuy rằng giờ này không còn sớm, nhưng ăn xong hẵng đi. Dì vừa mới mua mấy cái bánh bao hấp mới để vào tủ lạnh."

Bắc Tinh Nhiên không ngồi xuống, mà đi tới cửa bếp, hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

Du Gia Xuyên đem sủi cảo bỏ vào trong nồi hấp, nghe vậy nhìn cậu một cái, nói: "Ừm... Cậu muốn uống gì không? Nước trái cây, sữa bò hay sữa đậu nành?"

Bắc Tinh Nhiên nói: "Gì cũng được, nhưng tôi thích sữa đậu nành hơn.”

”Sữa đậu nành à?" Du Gia Xuyên suy nghĩ một chút, lấy ra một cái máy xay từ trong tủ ra,”Bây giờ làm cũng không muộn.”

Bắc Tinh Nhiên thấy động tác của Du Gia Xuyên thuần thục, rửa đậu, cho đậu vào máy, cuối cùng rót ra một cốc sữa đậu nành nóng, khiến trong mắt cậu tràn đầy vẻ khó tin.

”Anh còn cái gì không biết làm không?" Bắc Tinh Nhiên nhận lấy sữa đậu nành Du Gia Xuyên bưng cho mình, thốt lên kinh ngạc.

Du Gia Xuyên cười, khom lưng lấy sủi cảo hấp từ trong nồi hấp ra, một bên dùng kẹp gắp sủi cảo đặt lên đĩa, một bên cúi đầu cười nói: "Những thứ này không tính là trù nghệ, đều là thao tác máy móc, đọc hướng dẫn sử dụng một chút không phải đã làm được sao? Bình thường tôi nấu ăn không giỏi lắm.”

Bắc Tinh Nhiên được ba mẹ nuôi, phòng bếp cũng chưa từng vào mấy lần, Du Gia Xuyên nói đơn giản như vậy, nhưng cậu cũng không biết.

"Khen anh thì anh nhận đi, sao cứ làm bộ như vậy?" Bắc Tinh Nhiên nghĩ nghĩ, lè lưỡi với anh, xoay người chạy đến phòng ăn ngồi.

Du Gia Xuyên nhìn bóng lưng cậu, nghĩ đến lời vừa nói, cũng rất có lý.

Luận thẳng thắn thành khẩn, anh đúng là không bằng Tinh Nhiên.

Bất quá, nếu anh thẳng thắn thành khẩn với Tinh Nhiên, chỉ sợ cậu chạy mất thôi.

Anh lắc đầu, đặt sủi cảo hấp đã dọn xong sang một bên, lại pha thêm một chén nước sốt, xong hết rồi mới bưng ra ngoài, đây là lần đầu tiên hai người cùng ăn sáng với nhau sau khi kết hôn.

Lái xe qua nhà cha mẹ Du Gia Xuyên phải mất hơn hai mươi phút, gần vùng ngoại ô thành phố, cây cối xanh tốt, có núi có sông bao quanh, phong cảnh rất đẹp..

Lúc bọn họ xuống xe, cha mẹ Du đã ra cửa chờ bọn họ.

Du Gia Xuyên lập tức quở trách: "Ba, mẹ, hai người ở cửa chờ cái gì? Không thấy nóng sao?"

Ba anh Du Hoành Chí là một người tính tình ôn hòa, mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, ở bên cạnh vui tươi hớn hở không nói chuyện.

Tư thế oai hùng của mẹ anh Vân Tinh Nhiên thì làm như không thấy lời nói của con trai, trực tiếp tìm được Bắc Tinh Nhiên bước sau xuống xe, giữ chặt tay cậu, đánh giá từ trên xuống dưới.

“A! Đây là Tinh Nhiên à! Lớn lên thật tuấn tú, là một đứa trẻ ngoan, mau, đi vào trong ngồi!" Vân Tư Thế oai hùng mang theo nụ cười thân thiện, một đường lôi kéo Bắc Tinh Nhiên không buông tay, dắt cậu vào nhà.

Sau khi đi vào, Vân Tư Thế tự mình lấy cho Bắc Tinh Nhiên một đôi dép lê phong cách đáng yêu, nói: "Đây là đặc biệt mua cho con, Tiểu Xuyên nói con còn đang đi học, ta liền mua màu sắc hoạt bát một chút, con xem có thích không?"

Bắc Tinh Nhiên vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, có chút bối rối, mẹ Du này đối với cậu quá tốt rồi.

”Con rất thích! Cảm ơn dì ạ." Bắc Tinh Nhiên vội vàng nói cám ơn, ngoan ngoãn khom lưng thay giày.

Ai ngờ Vân Tư Thế oai hùng nghe xong lời của cậu, lại không có cao hứng, chỉ vào Du Gia Xuyên nói: "Tiểu Xuyên, chuyện gì xảy ra vậy, các cn không phải lĩnh chứng rồi sao?"

Du Gia Xuyên trở về nhà mình, mọi người lại không phản ứng gì, nên anh đành một mình tìm đôi dép cũ tự thay.

Nghe mẹ mình nói, Du Gia Xuyên ngẩng đầu, trả rồi: "Tụi con đã nhận rồi, nhưng Tinh Nhiên vẫn chưa thích ứng, mẹ phải cho người ta một chút thời gian. Hai người cũng mới gặp mặt lần đầu.”

Lúc này ba Du, Du Hoành Chí cũng có cơ hội nói vào, nói: "Được rồi được rồi, con người ta vừa tới, chúng ta ngay cả tiền lì xì cũng chưa cho, không thay đổi cách xưng hô là bình thường, em gấp cái gì? Mau vào phòng bếp xem, có thể dọn bàn ăn cơm được chưa?”

Vân Tư Thế không chịu đi, nói: "Anh đi xem đi, chỉ cách mấy bước, sao lại muốn em đi. Lão già chết tiệt, sai khiến người ta đến lợi hại, làm quan vài ngày đã lên mặt rồi.”

Nói xong không hết giận, còn đưa tay vỗ vào lưng ông ta vài cái.

“Khụ, khụ khụ," Du Hoành Chí bị đánh không nhịn được ho khan vài tiếng, Bắc Tinh Nhiên chưa từng thấy qua tư thế này, nhịn không được nhìn Du Hoành Chí, mở miệng nói:" Chú, chú có khỏe không? Có muốn cháu qua đỡ chú không?”

Du Hoành Chí khoát tay, còn chưa lên tiếng, Vân Tư Thế đã chen vào nói: "Tiểu Tinh Nhiên, con lại đây, chúng ta ra phòng khách ngồi một chút, ăn chút hoa quả ha.”

Kéo Bắc Tinh Nhiên muốn đi, đi được một nửa, Vân Tư Thế quay đầu lại trừng mắt nhìn Du Hoành Chí, nói: "Còn không mau vào phòng bếp xem thử?"

Du Hoành Chí thấy khổ nhục kế của mình bị bạn già nhìn thấu, đành phải nhận thua.

Du Gia Xuyên buồn cười, hôm nay hai vị ba mẹ dở hơi này vì Bắc Tinh Nhiên mà giở trò, anh đành phải ngăn ba lại, nói: "Ba, ba ngồi cùng mẹ đi, tâm sự với Tinh Nhiên, để con đi xem thử.”

“Ôi, được được, con ngoan!" Du Hoành Chí vỗ vỗ cánh tay Du Gia Xuyên, chắp tay sau lưng, xoay người rời đi.

Du Gia Xuyên không ngờ hôm nay mình thật sự biến thành khách, ngay cả ba ba từ trước đến nay đối với mình ôn thanh nhỏ nhẹ cũng không còn vui vẻ quan tâm đến anh nữa.

Trong bếp có dì Vu và dì Dương thường xuyên đến giúp việc, nhìn thấy cậu, hai dì đều cười rộ lên, nói: "Có mang người về không?”

Ngay cả dì hôm nay cũng chỉ quan tâm Tinh Nhiên, Du Gia Xuyên lắc đầu cười rộ lên, gật đầu chào hỏi từng người một, mới nói: "Em ấy đang ngồi cùng ba mẹ con ở phòng khách, đoán chừng đang bị hỏi đông hỏi tây."

”Nhất định phải hỏi, không hỏi làm sao yên tâm?" Dì Vu nhanh miệng, việc trên tay cũng không ngừng lại, nói với Du Gia Xuyên, "Đột nhiên nghe con nói, sắp kết hôn, tất cả mọi người đều thất kinh”

Du Gia Xuyên trả lời: "Cũng không phải đột nhiên, con và Tinh Nhiên quen biết đã lâu, vừa vặn thời gian thích hợp, con liền cầu hôn, em ấy lúc đầu còn do dự, nhưng may mắn, cuối cùng vẫn đồng ý.”

Dì Dương là một người tỉ mỉ, nghe vậy, liền tò mò nói: "Nghe nói đứa bé Tinh Nhiên này mới hai mươi hai tuổi, Tiểu Xuyên, con xác định Tinh Nhiên thật sự nguyện ý?"

Du Gia Xuyên thấy bọn họ bận rộn, cũng không muốn nhàn rỗi, đi vào nhặt một nhánh tỏi, cúi đầu nói: "Em ấy nhìn thì nhỏ nhắn, nhưng thực ra rất trưởng thành, chủ ý cũng lớn, sẽ không nghĩ phải đồng ý bừa.”

Anh vừa dứt lời, ánh mắt thoáng nhìn có một bóng người, liền phát hiện ra Bắc Tinh Nhiên đang đứng trên hành lang, ôm cái ly, mở to hai mắt nhìn mình, vẻ mặt "Người anh nói không phải là tôi chứ?".

Du Gia Xuyên đối với lời nói của mình bị người ta nghe thấy, không hề xấu hổ, ngược lại vẫy tay với cậu, bảo cậu lại đây.

“Vào đây lấy nước à?” Du Gia Xuyên nhẹ giọng hỏi.

Bắc Tinh Nhiên gật gật đầu, ôm chăn tiến đến bên cạnh anh, còn chưa mở miệng nói chuyện, dì Dương nghe được tiếng Du Gia Xuyên, đã chủ động đi tới, cầm ly, giúp cậu đi lấy một cốc nước ấm.

"Ta là bảo mẫu trong nhà, tôi họ Dương, ta có thể gọi con là Tinh Nhiên không?"

Bắc Tinh Nhiên vội gật đầu, nhận lấy ly, cảm ơn một tiếng mới nói: "Đương nhiên có thể, dì Dương.”

Dì Vu bên kia đang thái rau buông dao phay xuống, dùng tạp dề lau tay, đi ra ngoài hai bước, dùng mắt đánh giá Bắc Tinh Nhiên một chút.

Thấy vóc dáng Bắc Tinh Nhiên cao lớn, nhưng dáng người đơn bạc, lập tức lên tiếng: "Sao Tinh Nhiên gầy như vậy? Có phải bình thường không ăn ngon? Bình thường con có thích ăn cái gì không? Con nói với dì Vu, dì làm xong rồi, bảo đảm sẽ đưa qua cho con.”

Dì Vu liếc Du Gia Xuyên một cái, nói với Bắc Tinh Nhiên: "Con hỏi Tiểu Xuyên, tay nghề nấu canh của dì có được không? Bình thường nó bận rộn công việc, không ăn cơm đàng hoàng, đều là chúng ta đi đưa cơm cho nó ăn.”

Du Gia Xuyên thấy dì Vu vạch trần chuyện của mình, vội vàng xin tha, nói: "Vâng, vâng, đều là dì Vu và dì Dương chăm sóc tốt.”

Bắc Tinh Nhiên ít khi thấy Du Gia Xuyên ăn nói khép nép như vậy, cười đến bả vai run lên, Du Gia Xuyên thấy trên tay cậu còn cầm cốc nước đầy nước. Sợ cậu bị ướt, vội vàng lấy bàn tay bọc lấy mu bàn tay Bắc Tinh Nhiên, giúp cậu ổn định lực tay.

“Cẩn thận nước đổ ra." Du Gia Xuyên nói, giọng điệu không có ý chỉ trích, chỉ có tràn đầy quan tâm.

Bắc Tinh Nhiên bị anh cầm tay, lại ngửi thấy mùi đặc biệt trên người Du Gia Xuyên, cảm giác cả cơ thể đều không được tự nhiên.

Cậu đành phải nhịn cười, không hề lộn xộn, nhiệt độ cơ thể xa lạ trên tay mới buông ra, cậu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai dì còn muốn tán gẫu, mẹ Du trong phòng khách không đợi được nữa, nói: "Tiểu Xuyên, Tinh Nhiên, sao các con còn chưa tới?"

Dì Dương vừa nghe, vội đẩy bọn họ ra phòng khách: "Mau đi mau đi, phòng bếp khói nặng, đừng hun khói các con.”

Hai người cùng nhau rời đi, dì Vu thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng nói thầm với dì Dương: "Nhìn cái cách vừa rồi của Tiểu Xuyên, chưa bao giờ thấy nó đối xử tốt với ai như vậy.”

Dì Dương cũng vui vẻ, khi Du Gia Xuyên học trung học bà đã tới đây làm việc, cũng coi như chứng kiến từng ngày Du Gia Xuyên lớn lên.

"Cũng không phải, Tinh Nhiên nhìn cũng là đứa trẻ ngoan, Tiểu Xuyên tuy rằng bình thường không nói xấu người khác, nhưng là cũng rất ít khen người khác."

”Đúng đúng đúng, vừa rồi khen đến mặt Tinh Nhiên đỏ bừng.”

Trong phòng khách, Bắc Tinh Nhiên và Du Gia Xuyên cùng xuất hiện, Vân Gia Thế để cho hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, nhìn trái nhìn phải, đều cảm thấy rất xứng đôi.

Trong lòng rất cao hứng, liền nhịn không được đem tiền lì xì trong túi lấy ra, nhét vào tay Bắc Tinh Nhiên, nói: "Bình thường đều là lúc ăn cơm mới có thể cho, nhưng ta nghĩ, Tinh Nhiên thật đáng yêu, ta thật sự là hận không thể lập tức cho con, để con gọi ta là mẹ, căn bản chờ không nổi đến lúc ăn cơm!"

Du Hoành Chí phụ họa nói: "Em có thể nhịn đến bây giờ, đã rất tốt rồi.”

Mẹ Du không thích nghe những lời này, âm thầm trừng ông một cái, quay đầu lại cười nhìn Bắc Tinh Nhiên.