Chương 3

“Cậu không cảm thấy thời hạn quá dài sao?” Du Gia Xuyên rất thoải mái nói.

Bắc Tinh Nhiên nghĩ tới thái độ làm người của Du Gia Xuyên cho tới nay, lắc đầu: "Không sao.”

Cậu thấy Du Gia Xuyên nhìn mình, giải thích: "Tôi còn trẻ, không sao cả, chỉ sợ anh..."

Anh đã ba mươi tuổi rồi, anh mới là người bị chậm trễ.

Du Gia Xuyên hiểu ý của cậu, cười cười, không hề lo lắng về thời hạn nữa, nếu Bắc Tinh Nhiên cảm thấy không thành vấn đề, vậy anh cũng không phản đối cái gì.

Du Gia Xuyên cầm bút, cũng sảng khoái ký tên, sau đó đưa một phần hợp đồng cho Bắc Tinh Nhiên: "Cậu cầm cái này đi.”

“À." Bắc Tinh Nhiên nhận lấy, đặt vào trong tay.

Du Gia Xuyên cất hợp đồng đi, nhìn Bắc Tinh Nhiên nói: "Mặc dù là kết hôn giả, bình thường không quấy rầy lẫn nhau, nhưng có một số trường hợp, chúng ta cần làm ra bộ dáng vợ chồng. Hơn nữa, bình thường, tốt nhất không nên đem chuyện chúng ta kết hôn giả nói cho người khác, để tránh truyền ra tin đồn."

Bắc Tinh Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Đây là đương nhiên, nếu như người khác biết bọn họ giả kết hôn, nhất định sẽ truyền đến tai cha mẹ Du Gia Xuyên, Du Gia Xuyên coi như xong đời.

Du Gia Xuyên nói tiếp: "Cuối cùng chính là, nếu trong thời gian hôn ước, hai chúng ta ai có đối tượng trong lòng, tôi hy vọng, có thể báo cho đối phương biết trước."

Bắc Tinh Nhiên khó hiểu nhìn về phía Du Gia Xuyên, hỏi: "Sao mới tính là có đối tượng trong lòng? Tỏ tình mới tính, hay là không tỏ tình cũng tính?”

Du Gia Xuyên bị câu hỏi của cậu làm cho sửng sốt, suy tư một lát, nói: "Tính?”

Khắt khắc như vậy? Bắc Tinh Nhiên có chút không vui.

Du Gia Xuyên nói: "Chủ yếu là, tôi đưa ra một ví dụ, ví dụ như cậu đã có đối tượng trong lòng, có phải cậu sẽ để ý đối phương hay không? Lúc thích hợp có tiếp cận đối phương không? Tuy rằng đây là hành vi bình thường khi còn độc thân, nhưng là khi kết hôn rồi mà nói... Nếu như bị ai đó chụp được, vợ tôi cắm sừng tôi, vậy tôi......"

Bắc Tinh Nhiên không nghĩ tới khía cạnh này, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, quả thật rất quá đáng, vội vàng nói: "Được, nếu như tôi có người mình thích, tôi nhất định sẽ nói cho anh biết.”

Du Gia Xuyên gật đầu hài lòng, áy náy nói với Bắc Tinh Nhiên: "Tôi biết điều này rất quá đáng, cám ơn cậu đã thông cảm.”

Bắc Tinh Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ hiểu ý của anh.

Sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, làm sao có thể chịu được a.

Du Gia Xuyên cười cười, lơ đãng hỏi: "Như vậy, Tinh Nhiên, bây giờ cậu đã có người mình thích chưa?”

Hả? Bắc Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, không biết vì sao anh lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy, nói: "Không có a," dừng một chút, hỏi ngược lại: "Anh có sao?"

Du Gia Xuyên quả quyết lắc đầu: "Không có. Tôi rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, vẫn chưa có ý định thay đổi.”

"Ồ..." Bắc Tinh Nhiên nói, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò, Du Gia Xuyên đã ba mươi tuổi rồi, bên người sạch sẽ như vậy sao?

Cậu cẩn thận đánh giá khuôn mặt và dáng người của Du Gia Xuyên, đều rất ưu việt, là loại ai gặp cũng không cự tuyệt nổi, hơn nữa anh không chỉ đẹp trai, còn nhiều tiền...

Chắc chắn là Du Gia Xuyên sợ bị mình cắm sừng nên mới nhắc nhở cậu trước như vậy, Bắc Tinh Nhiên cảm thấy so với Du Gia Xuyên lo lắng cho cậu, cậu càng lo lắng Du Gia Xuyên có nguy cơ nɠɵạı ŧìиɧ, có khi người cuối cùng bị cắm sừng là cậu thì có.

Bắc Tinh Nhiên ấp a ấp úng hỏi: "Anh ở tuổi này... không có bạn giường sao?”

Du Gia Xuyên: "...”

Sinh viên đại học bây giờ hay xem cái gì vậy?

“Không có." Anh nói, "Sở thích khác? Có nghĩa là?”

"Ha ha," Bắc Tinh Nhiên thấy anh nghe không hiểu, nhất định lại càng không biết, vội vàng cười ha ha, nói: "Anh không biết thì thôi, coi như tôi chưa hỏi, tôi lên lầu ngủ đây!"

Nói xong, giống như sợ Du Gia Xuyên tra hỏi, cầm lấy văn bản thỏa thuận chạy nhanh lên lầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Du: Vợ tôi còn có sở thích riêng thì làm sao bây giờ, cầu giải trên mạng.

Sau khi xác định các quyền và nghĩa vụ chung của nhau, Bắc Tinh Nhiên liền thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn nữa tựa như Du Gia Xuyên đã nói, công việc của anh ta rất bận rộn, phần lớn thời gian đều ở công ty, buổi tối thường xuyên còn phải ra ngoài xã giao, thời gian ở nhà rất ít.

Bây giờ Bắc Tinh Nhiên đang nghỉ hè, không cần phải dậy sớm đi học. Buổi tối lúc cậu ngủ, Du Gia Xuyên còn chưa trở về, buổi sáng lúc cậu thức dậy, Du Gia Xuyên đã đi làm từ sớm. Một ngày trôi qua, thời gian hai người gặp nhau rất ít.

Bắc Tinh Nhiên cảm khái, may mắn là kết hôn giả, nếu kết hôn thật, ai có thể chịu được cường độ làm việc của Du Gia Xuyên, yêu nhau mà một ngày không gặp nổi một lần?

Bất quá, điều này không có nghĩa là Bắc Tinh Nhiên cả ngày ở nhà không có việc gì làm.

Cậu bây giờ đã là người trưởng thành tự lập, trên người còn có nợ nần, không thể nghĩ toàn bộ đều dựa vào Du Gia Xuyên, cậu dự định tranh thủ còn thừa một tháng nghỉ hè, đi tìm một công việc làm thêm kiếm chút tiền.

Du Gia Xuyên không ngại nuôi cậu, nhưng cậu không thể sinh ra tâm tư phụ thuộc vào ânh.

Dù sao bọn họ cũng không phải vợ chồng thật, Du Gia Xuyên không có khả năng nuôi cậu cả đời.

Ngay khi cậu liên lạc với bạn học trước kia, hỏi bọn họ có thể giới thiệu cậu làm gia sư hay không, Du Gia Xuyên lại gọi điện thoại cho cậu.

Số lần Du Gia Xuyên gọi điện thoại cho cậu không nhiều lắm, bình thường chỉ khi có việc mới tìm cậu.

Cậu vội nhận máy: "Alo?”

Du Gia Xuyên nói: "Tinh Nhiên, hôm nay cậu có rảnh không?”

Bắc Tinh Nhiên nói: "Có, tôi đang ở nhà.”

Du Gia Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi, hôn lễ của chúng ta sắp xong rồi. Hôm nay tôi khá bận, không rảnh đi chọn nhẫn cưới, lễ phục, cậu có tiện đi thay tôi không?"

Bắc Tinh Nhiên ngẩn người: "Nhẫn cưới, lễ phục?”

Du Gia Xuyên đương nhiên nói: "Đúng vậy, không phải chúng ta đã kết hôn sao? Đương nhiên phải tổ chức hôn lễ rồi.”

Đúng rồi, đám cưới! Làm sao cậu lại quên chuyện quan trọng như vậy!

Bắc Tinh Nhiên vỗ đầu mình một cái, nói: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đi xem.”

Bất quá, chuyện lớn như vậy giao cho cậu có ổn không? Bắc Tinh Nhiên đối với bản thân không có lòng tin quá lớn.

Nhưng Du Gia Xuyên lại tin tưởng cậu, nói: "Vốn không muốn làm phiền cậu, nhưng hai ngày nay, tôi thật sự không đi được.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp với anh, đây cũng là nghĩa vụ của tôi, đừng nói có phiền hay không.” Bắc Tinh Nhiên nói.

Du Gia Xuyên nghe xong, nhịn không được cười: "Được, chúng ta là vợ chồng, không nói có phiền hay không phiền toái gì đó, quá xa cách. Lần sau tôi sẽ thay đổi, để tránh bị lộ tẩy trước mặt người ngoài.”

Ừ, Bắc Tinh Nhiên tự nhủ trong lòng, cậu cũng phải thay đổi tâm tình của mình, coi Du Gia Xuyên là chồng của mình mới được.

Nghĩ đến đây, Bắc Tinh Nhiên bỗng nhiên có một câu hỏi, nói: "Du... ách, Gia Xuyên? Tôi gọi anh như vậy có được không?”

Du Gia Xuyên ở đầu dây bên kia bật cười, nói: "Có thể, không phải tôi vẫn gọi cậu là Tinh Nhiên sao?”

Ồ, Bắc Tinh Nhiên gật đầu, trong lòng thầm mắng anh gọi tôi là Tinh Nhiên là anh quá tự nhiên quen thuộc, lại nói: "Vậy anh muốn hình tượng người vợ như thế nào? Không phải hai năm sau chúng ta phải ly hôn sao? Nếu như trước mặt người ngoài tôi cư xử không tốt sẽ ảnh hưởng xấu đến anh không?”

Ví dụ như vứt bỏ người vợ nghèo rồi cưới một tên lưu manh hay gì đó.

Vậy Du Gia Xuyên cũng quá thiệt thồi rồi!

Du Gia Xuyên nghe xong lời của cậu, ngữ khí dừng lại, chần chờ nói: "Biểu hiện không tốt?" Có thể sao?

Bắc Tinh Nhiên vô cùng tự tin, nói: "Tôi sẽ nghe lời anh, anh bảo tôi đi hướng đông tôi chắc chắn sẽ không dám đi hướng tây.”

Cậu nhất định sẽ trở thành người vợ dịu dàng ngoan ngoãn!

Nhưng Du Gia Xuyên lại không tin lời ngon tiếng ngọt của cậu, làm hàng xóm với Bắc Tinh Nhiên hai ba năm, tất nhiên tính cách của cậu, anh hiểu rõ.

Cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ tính cách ngang ngược, không có tâm tư xấu gì, người cũng không xấu, nhưng nói cậu biết nghe lời, thì đó chính là lừa gạt.

Anh mơ hồ nói: "Ừ, tôi không ngại gì hết, tự cậu xử lí đi. Buổi chiều nếu rảnh rỗi, tôi sẽ cố gắng chạy tới. Cậu tự mình xem trước đi, có vấn đề gì thì nói với người phụ trách bên kia, tôi nói với bọn họ rồi, tất cả đều nghe theo ý của cậu.”

“Ừm, được, tôi sẽ cố gắng." Bắc Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy gánh nặng, có chút áp lực.

Buổi chiều, Bắc Tinh Nhiên ở nhà lề mề, thay vài bộ quần áo mới chịu ra khỏi nhà. Đang chuẩn bị gọi xe, kết quả vừa ra khỏi cửa, liền phát hiện ven đường có một chiếc xe đang đợi người.

Vừa thấy cậu xuất hiện ở cửa, cửa lái của chiếc xe liền mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước ra.

Người nọ đi tới, nói: "Xin chào, là Bắc tiên sinh đúng không? Tôi là trợ lý của Du tổng, tôi tên Cù Duệ, anh gọi tôi là Lão Cù là được.”

Hắn vòng qua ghế sau, mở cửa xe ra, ý bảo Bắc Tinh Nhiên ngồi vào.

Trước kia trong nhà Bắc Tinh Nhiên cũng coi như giàu có, nhưng còn chưa đến mức mời tài xế.

Bị Cù Duệ trịnh trọng đối đãi như vậy, Bắc Tinh Nhiên rất chột dạ, nở nụ cười với hắn, mới ngồi vào trong xe.

Cù Duệ không phải là người hay nói chuyện phiếm, trước khi lái xe nhắc nhở cậu cài dây an toàn, còn hỏi cậu muốn đi xem lễ phục trước, hay là đi xem nhẫn cưới trước.

Bắc Tinh Nhiên cảm thấy khi chọn nhẫn cưới thì phải tiện để hai người có thể đeo thường xuyên, kiểu dáng không thể chỉ làm cho một người hài lòng, vẫn là chờ Du Gia Xuyên cùng đi xem sẽ tốt hơn, liền nói: "Đi xem lễ phục trước đi.”

Lễ phục chỉ mặc một lần, kiểu dáng gì đó, nếu không thích, cũng chỉ mặc một ngày không cần phải sợ.

Cù Duệ gật đầu tỏ ý đã nghe thấy, trầm mặc lái xe ra ngoài.

Hắn lái xe rất khá, chỉ chốc lát sau, Bắc Tinh Nhiên có hơi buồn ngủ, liền ngủ thϊếp đi trên xe.

Mãi đến khi Cù Duệ nhắc nhở cậu đã đến nơi, cậu mới nhanh chóng cởi dây an toàn xuống xe.

Sau khi xuống xe, Bắc Tinh Nhiên thấy Cù Duệ đem chìa khóa xe giao cho người giữ cửa tiệm đồ cưới, như thể muốn cùng câu đi vào, Bắc Tinh Nhiên vội vàng ngăn cản hắn lại.

“Tôi vào một mình là được, anh về làm việc đi.” Cậu không muốn làm lỡ thời gian làm việc của người khác.

Cù Duệ vừa nghe, nhất thời có chút do dự.

“Hửm." Bắc Tinh Nhiên thấy sắc mặt hắn có chút khó xử, thầm nghĩ người làm công thật không dễ dàng.

Liền lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Du Gia Xuyên: "Du Gia Xuyên, tại sao anh lại sắp xếp trợ lý theo tôi? Làm tôi rất căng thẳng, mau bảo anh ấy về đi!"

Hôm nay Cù Duệ được ông chủ dặn dò, tới hầu hạ bà chủ vừa mới đăng ký kết hôn, hắn cũng rất muốn xem bà chủ là thần thánh phương nào.

Kết quả là nhìn thấy một sinh viên xinh đẹp vẻ mặt trẻ con, mặt Cù Duệ tràn đầy nghi ngờ.

Thì ra ông chủ là thích gặm cỏ non sao?

Cậu ta còn chưa trưởng thành mà!

Nhìn kỹ lại thì Bắc Tinh Nhiên, ừm...... Có lẽ ông chủ thích mẫu người đơn thuần.

Muốn hiểu ông chủ đúng là dã tràng xe cát.

Ai ngờ bà chủ mới nhậm chức này hành động lại rất nhanh, tính tình nóng nảy như vậy, hắn cứ do dự một hồi, cậu ta liền biết đi tìm ông chủ!

Ông chủ, sẽ không thực sự để tôi quay trở lại làm việc chứ?

Chỉ thấy vị này vừa mới gửi tin nhắn, quay đầu điện thoại di động của hắn liền vang lên.

Cù Duệ: "...”

Cù Duệ dũng cảm trả lời điện thoại, quả nhiên nghe Du Gia Xuyên nói với hắn: "Cậu không cần đi theo, về trước đi, em ấy không quen cậu, có chút khẩn trương, lát nữa tôi sẽ tự mình đi với em ấy.”

Cù Duệ: "... Được.”

Ông chủ, ông quên còn mấy cuộc họp nữa mà, làm sao có thời gian đi được đây?