Chương 2

Chương 2

Quả nhiên vẫn là đạo hạnh không đủ a, Bắc Tinh Nhiên nghĩ thầm, cậu thật sự cần cố gắng lên, mới có thể không cản trở Du Gia Xuyên.

Vì vậy, cậu liền nói: "Được rồi, tôi đã năm ba, trường học không ép buộc ở trọ, vậy tôi sẽ học ngoại trú.”

Du Gia Xuyên gật đầu, nói: "Cậu là sinh viên đại học H đúng không?”

Bắc Tinh Nhiên gật đầu, khó hiểu nhìn về phía Du Gia Xuyên.

Du Gia Xuyên cười, nói: "Vừa vặn cùng một hướng với công ty tôi, lúc đi học để tôi đưa đón cậu. Như vậy sẽ tránh được nhiều phiền toái.”

Vậy thì càng phiền toái hơn, vừa định từ chối, nhưng lại nghĩ đến định nghĩa "vợ chồng mới cưới" mà Du Gia Xuyên nói, giống như với điều kiện thuận đường, sẽ không để nửa kia một mình ngồi giao thông công cộng đến trường.

Bắc Tinh Nhiên không muốn làm phiền anh, nói: "Nếu tôi học buổi chiều sẽ không làm phiền anh đâu.”

Du Gia Xuyên suy nghĩ một chút, gật gật đầu, đồng ý ý kiến này của cậu.

Bắc Tinh Nhiên thấy anh ta không phải là một người độc tài, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái một chút, may mà Du Gia Xuyên chịu lắng nghe ý kiến của người khác.[dauhuduongden]

Như vậy, cuộc sống tương lai của cậu với anh không cần phải bi quan nữa.

-

Sau khi Bắc Tinh Nhiên được đưa về nhà, Du Gia Xuyên bảo cậu đi tắm rồi thay quần áo mới.

Vừa mới ra ngoài có một lát mà Bắc Tinh Nhiên đã đổ mồ hôi khắp người cũng nên tắm rửa để thoải mái.

Bắc Tinh Nhiên cũng cảm thấy mình đầy mồ hôi nhớp nháp, di chuyển rất không thoải mái, vì vậy nên rất nghe lời đi tắm.

Du Gia Xuyên chờ cậu vào phòng ngủ phụ, mới trở lại phòng mình, đóng cửa lại, gọi điện thoại cho mẹ mình.

“Vừa rồi, cảm ơn mẹ." Du Gia Xuyên nói.

Bên kia mẹ Du trả lời: "Cảm ơn cái gì, không phải chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi sao." Bà tò mò, "Cho nên, Tiểu Xuyên, tại sao phải gọi điện thoại thúc giục kết hôn, con muốn kết hôn hay không, mẹ và ba đều tùy ý con! Chúng ta không vội!”

Du Gia Xuyên bỗng nghe động tĩnh ngoài cửa, liền nói vào điện thoại: "Con có việc gấp.”

Vội cái gì? Vợ con chạy mất à?

Tác giả có lời nói:

Tiểu Du: Vợ thật dễ lừa, không lừa thì phí.

Gỡ mìn:

Bài này kịch bản chỉ vì yêu đương phục vụ, nếu như nhìn thấy bất kỳ một bộ phận nào không phù hợp khẩu vị của mình, không nên do dự, chạy mau!

Lần nữa cảnh cáo, hành văn rất tệ, cốt truyện rất chậm phát triển, chần chờ bất kỳ một giây nào cũng là lãng phí sinh mệnh quý giá của bạn!

(Những thứ khác tôi sẽ bổ sung sau)

Chương 2

Bắc Tinh Nhiên tắm nước nóng rồi đi ra, điều hòa trong phòng ngủ đã được bật lên, làm cậu lạnh đến run người.

Cậu vừa ngồi xuống mép giường lau mái tóc ướt sũng vừa với tay lấy điện thoại ở tủ đầu giường, khi nãy trước khi tắm mới cắm sạc.

Điện thoại bị tắt nguồn bây giờ mới mở được lại, cậu nhập mật mã khóa màn hình, vừa vào giao diện chính đã nhận được rất nhiều tin nhắn gửi đến.

Ngoài các mã xác minh thông thường, quảng cáo video, v.v., còn có một số lời nhắc về giao dịch chuyển tiền, cuối cùng là thúc giục của ngân hàng.

Bắc Tinh Nhiên rất sợ lại nhận được tin nhắn nhắc nhở, sau khi cắt đứt quan hệ với cha mẹ, mới biết được lấy tên cậu mượn một khoản vay, số tiền không cao nhưng cũng hơn 300.000 tệ.

Ba trăm ngàn tệ, đối với Bắc Tinh Nhiên trước kia mà nói, kỳ thật cũng không phải là con số nhỏ, cha mẹ cậu có tiền, nhưng không có nghĩa là cho cậu nhiều tiền tiêu vặt.

Bình thường, bọn họ cho tiền tiêu vặt đều có tính toán, nói không muốn dưỡng cậu có thói quen tiêu tiền như nước.

Ai ngờ, đứa con trai không có thói quen tiêu tiền như nước cuối cùng bị cha mẹ mình lừa gạt một khoản tiền.

Bắc Tinh Nhiên đã chuẩn bị tinh thần trước khi mở tin nhắn. Không nghĩ tới, lọt vào tầm mắt không phải là "Ngân hàng nào đó", mà là "nhắc nhở thanh toán tiền điện thoại".

Trong tài khoản hóa đơn điện thoại có mấy tin nhắn nhắc cậu đã nạp bao nhiêu, còn bao nhiêu, tháng này tích được bao nhiêu điểm.

Ai đã trả tiền điện thoại cho cậu chứ? Bắc Tinh Nhiên bối rối một lúc, trong lòng hiện lên vài bóng dáng, rất có thể là ba mẹ cậu, nhưng là rất nhanh, những người này đã bị phủ định hết.

Ba mẹ đều cắt đứt liên lạc, còn dùng tên cậu mượn tiền, căn bản sẽ không muốn quản sống chết của con mình, sao lại chủ động trả tiền điện thoại cho cậu?

Cậu mở tin nhắn mới nhất, thấy nội dung tin nhắn có người nạp vào một ngàn tệ điện thoại.

Bắc Tinh Nhiên: "..."

Không có chỗ nào tiêu tiền phải không?

Nhìn kỹ thời gian, Bắc Tinh Nhiên ngẩn ra, vội vàng thoát tin nhắn, đi xem nhắc nhở cuộc gọi nhỡ.

Thời gian nhắc nhở cuộc gọi nhỡ và thời gian nạp tiền điện thoại gần như là chân trước chân sau.

Câu trả lời rõ ràng trong nháy mắt.

Bắc Tinh Nhiên nhìn tin nhắn nhất thời có chút không biết phải phản ứng thế nào, đúng là chưa đến mức cảm động nhưng trong lòng cậu thật sự cảm kích.

Tên này... rõ ràng biết cậu hết tiền nên mới nạp vào, vậy mà lúc gặp mặt cũng không chịu nói câu nào.

Cậu xem hai tin nhắn này trong chốc lát, nhịn không được nghĩ, thật ra con người Du Gia Xuyên cũng rất tốt, cho nên về sau cậu không thể mang theo thành kiến nhìn người ta nữa.

Cậu lau khô tóc, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Quần áo của cậu ở nhà cũ, chủ nhà mới lại là một tên bá đạo, nhìn Du Gia Xuyên như một tên vô lại có thể không ngần ngại đuổi cậu ra ngoài rồi lập tức thay khóa không cho người tavào ở.

Hiện tại quần áo cậu đang mặc là của Du Gia Xuyên cho, nhưng anh ta nói chưa từng mặc lần nào.

Cậu mặc áo phông và một cái quần đùi, Du Gia Xuyên cao hơn cậu nửa cái đầu, cậu cao khoảng một mét tám ba, khi đi giày vào cũng không thấp hơn anh ta bao nhiêu.

Nhưng dáng người Du Gia Xuyên đại khái cường tráng hơn cậu một chút, quần áo mặc ở trên người anh rất rộng nhưng lại không hề khó coi.

Lúc cậu đi ra ngoài, Du Gia Xuyên cũng vừa mới mở cửa từ phòng ngủ đối diện, thấy Bắc Tinh Nhiên, anh giơ điện thoại di động lên, cười với cậu: "Đúng lúc, cơm tôi đặt đã đưa tới.”

Du Gia Xuyên cùng cậu xuống lầu, giới thiệu bố cục toàn bộ căn nhà cho cậu.

Tầng hai đều là phòng ngủ, có bốn phòng, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ và hai phòng cho khách.

Bắc Tinh Nhiên gật gật đầu, Du Gia Xuyên tiếp tục nói: "Phòng ngủ chính là phòng hiện tại tôi ở, phòng ngủ phụ chính là phòng tối hôm qua cậu ngủ," Anh nhìn thoáng qua Bắc Tinh Nhiên, "Lát nữa dẫn cậu đi xem phòng của tôi, cậu xem thích phòng nào thì lấy phòng đó đi.”

Bắc Tinh Nhiên vội vàng xua tay: "Không cần, ngủ ở phòng phụ là được rồi, tôi không cướp phòng của anh đâu.”

Du Gia Xuyên cười với cậu, "Không sao, tôi ngủ chỗ nào cũng không quan trọng.”

Bắc Tinh Nhiên kiên trì đổi đề tài, nói: "Còn trên lầu thì sao?”

"Trên lầu là một sân thượng lớn và khu giải trí, bình thường tôi không đi lên, xem như để đó không dùng. Nếu cậu có ý kiến gì, có thể tự mình cải tạo một chút."

Du Gia Xuyên cho cậu quyền sử dụng một ngôi nhà rất lớn, so với nhà cũ của cậu còn lớn hơn.

Bắc Tinh Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, cảm thấy Du Gia Xuyên dường như coi cậu là người ngang hàng.

Dù sao căn nhà vốn là là của ba mẹ anh, thiết kế gì gì đó đều nghe lời ba mẹ, bọn họ coi anh như tiểu hài tử, đối với đề nghị của Du Gia Xuyên, cũng coi là viển vông, căn bản sẽ không nghe theo.

Du Gia Xuyên thì khác, cảm giác này rất kỳ diệu.

Trước kia cậu chỉ biết mình đơn phương chán ghét Du Gia Xuyên, nhưng bây giờ ở chung với nhau, mới phát hiện anh ta được hoan nghênh là có nguyên nhân.

Lúc xuống lầu, Du Gia Xuyên dường như muốn quán triệt lời nói và hành động của mình đến cùng, vì vậy anh từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Bắc Tinh Nhiên.

"Thẻ này cho cậu," Du Gia Xuyên lại cười nói, "Nếu như ngươi có bất kỳ chi phí sinh hoạt hoặc tiêu tiền vào đâu, đều có thể dùng tấm thẻ này thanh toán, không cần ghi sổ."

Khi Bắc Tinh Nhiên còn đang cầm tấm thẻ mỏng kinh ngạc, Du Gia Xuyên đã xoay người đi về phía cửa ra vào, để đón nhân viên giao hàng.

Cậu nhìn bóng lưng Du Gia Xuyên, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, thầm nghĩ, Du Gia Xuyên không sợ cậu là kẻ lừa đảo sẽ ôm tiền bỏ trốn sao?

A đúng rồi, chúng ta bây giờ là vợ chồng hợp pháp, xem ra chạy trốn cũng vô dụng...

Du Gia Xuyên xách hai túi nhựa vào, Bắc Tinh Nhiên vội vàng thu lại tâm tình của mình, bỏ thẻ vào trong túi, đi qua giúp Du Gia Xuyên thu dọn đồ ăn.

Du Gia Xuyên không bài xích sự giúp đỡ của cậu, đem một túi đồ ăn trong đó để cậu dọn ra.

Hai người cùng làm, chẳng mấy chốc trên bàn đã đầy ắp các món ăn.

Không biết Du Gia Xuyên đặt đồ ăn bên ngoài chỗ nào mà đồ ăn rất ngon, làm cho một Bắc Tinh Nhiên buổi sáng chưa ăn gì, đói đến mức hai mắt đột nhiên phát ra màu xanh lục.

Du Gia Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của cậu, trong lòng buồn cười, cũng không muốn nói nhảm nữa, cầm đũa lên, nói: "Ăn đi.”

Bắc Tinh Nhiên là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, đây là thời điểm phải mau ăn để chóng lớn, Du Gia Xuyên sức ăn cũng không nhỏ, một bàn đồ ăn nhìn rất nhiều, hai người cúi đầu ăn say sưa, loáng một lúc đã hết sạch đồ ăn.

Bắc Tinh Nhiên ăn no mới buông đũa, ôm bụng nói: "Thật no a.”

Ánh mắt quét đến một bàn hỗn độn, có chút ngượng ngùng, như thể quá không khách khí, giải thích: "... Tôi bình thường không ăn nhiều như vậy."

Du Gia Xuyên mím môi nhìn cậu một cái: "Tôi cũng ăn một nửa mà, ở nhà mình thì có gì mà xấu hổ?"

Nhà mình? Bắc Tinh Nhiên nghe thấy anh tự nhiên bước vào trạng thái sau khi kết hôn, thầm nghĩ, Du Gia Xuyên nhập vai cũng quá nhanh!

Quả thực làm cho người ta trở tay không kịp!

Du Gia Xuyên đứng dậy thu dọn rác trên bàn, Bắc Tinh Nhiên cũng tới giúp.

Cậu cũng không muốn để cho Du Gia Xuyên nhận ra, anh dùng tiền thuê trúng đối tượng giả kết hôn là một người lười.

Hai người bỏ tất cả các hộp còn thừa trên bàn vào túi rác, Bắc Tinh Nhiên xung phong nhận việc đi ra ngoài bỏ rác.

Du Gia Xuyên thấy cậu khôi phục đủ năng lượng, không muốn cậu ngại nên gật đầu, giao nhiệm vụ này cho cậu.

Còn anh thì đem bát đũa của hai người bỏ vào máy rửa chén trong bếp, sau đó ra ngoài, đi lên lầu hai lấy hai bản hợp đồng anh vội vàng làm lúc Bắc Tinh Nhiên đang tắm.

Khi Bắc Tinh Nhiên về đến nhà, liền nhìn thấy Du Gia Xuyên ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ cậu, trước mặt là hai bản hợp đồng đã bày ra sẵn.

Thấy cậu trở về, Du Gia Xuyên vẫy tay với cậu.

Bắc Tinh Nhiên chần chừ đi tới, Du Gia Xuyên đẩy một bản hợp đồng tới trước mặt cậu.

"Xem hiệp ước đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào."

Bắc Tinh Nhiên mở hợp đồng ra, phát hiện đây là một phần trình bày các quyền và nghĩa vụ của hôn nhân theo thỏa thuận, bao gồm không giới hạn, lúc ly hôn, cậu tự nguyện từ bỏ tài sản chung của vợ chồng, vân vân, là một phần hợp đồng rất hợp lý.

Bắc Tinh Nhiên vốn không có ý định kết hôn giả còn được hưởng tài sản chung của vợ chồng, chiếm tiện nghi của Du Gia Xuyên một cách vô cớ.

Cậu tùy ý lật xem, liền lung tung gật đầu, chủ yếu là chữ quá nhiều, nhìn đến hoa cả mắt, cậu cầm lấy bút, tìm được trang cuối cùng, ký tên của mình, lại mở hộp mực, ấn ngón cái vân tay của mình.

“Như vậy là được rồi chứ?" Bắc Tinh Nhiên đẩy hợp đồng đã ký đến trước mặt Du Gia Xuyên.

Du Gia Xuyên thấy tốc độ của cậu nhanh như vậy, không khỏi nói: "Cậu đọc kỹ chưa?”

Bắc Tinh Nhiên mở to mắt nói dối: "Đọc kĩ rồi.”

Du Gia Xuyên cầm lấy hợp đồng của cậu kiểm tra chữ ký và dấu vân tay, không xác định hỏi: "Vậy cậu nên biết, cuộc hôn nhân này của chúng ta, thấp nhất là duy trì hai năm, hai năm sau, hai bên bất kể bên nào đề xuất ly hôn, bên kia cũng không thể từ chối, điểm này cậu cũng đồng ý?"

Bắc Tinh Nhiên không chút do dự gật đầu: "Đồng ý.”