Chương 3: Hoa tiên tử

Tiên tử thật đẹp, so với bức họa tiên tử mà Thỏ Tử Tinh mua trong trấn hay thoại bản miêu tả còn đẹp hơn gấp mấy lần.

Tiên tử vẫn khóc suốt, tiên nhân mang theo sủng nịch dỗ nàng.

Tiên tử nín khóc mỉm cười, sau đó đưa cho tiên nhân một món đồ.

Tiên nhân tiếp nhận.

Ánh mắt Thỏ Tử Tinh rất tốt, nàng lập tức nhận ra đó là một cây sáo...Hơn nữa tuyệt đối không phải là vật phàm, trên thân cây sáo có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, đúng là tiên vật.

Tiên nhân dùng cây sáo thổi một đầu khúc.

Đầu khúc này Thỏ Tử Tinh đã nghe rất nhiều lần.

Tiên tử ngồi bên cạnh mỉm cười lắng nghe, sau đó bắt đầu khiêu vũ.

Tiên tử khiêu vũ rất đẹp, trường tụ nhẹ vũ, vạt áo phiêu phiêu, tà váy giống một đóa hoa tràn ra.

Theo động tác của tiên tử, trên mặt đất chậm rãi nở từng mảnh hoa.

Thì ra tiên tử là Hoa tiên tử.

Tiên nhân cùng Hoa tiên tử thật xứng.

Thỏ Tử Tinh trốn trong rừng trúc, nàng ngâm nga theo đầu khúc, nước mắt ràn rụa.

Thỏ Tử Tinh không bị phát hiện, nhưng lại có một lão nông xuất hiện.

Lão nông ở thôn dưới chân núi, vào núi hái thuốc sau đó bị lạc đường.

Nói đến cũng thật kỳ quái, từ lúc Thỏ Tử Tinh thử đưa người lạc đường về nhà, sau đó càng ngày càng nhiều người lạc đường.

Lão nông kia nhìn hoa tươi đầy đất, kinh ngạc há to miệng:

- Hoa tiên tử! Ngọn núi này thật sự có Hoa tiên tử!

Lão nông quỳ trên mặt đất, cảm động rơi lệ đầy mặt:

- … Cảm tạ Hoa tiên tử ưu ái chúng ta...

Tiên nhân đưa lão nông về nhà, Thỏ Tử Tinh giống như chạy trốn chạy về ổ của nàng.

Cây sáo không đưa đi, sau khi nhìn thấy cây sáo của Hoa tiên tử, Thỏ Tử Tinh cảm thấy cây sáo trong tay nàng chỉ là củi lửa không thể sánh bằng.

Nàng ta là Hoa tiên tử cao quý ưu nhã, còn nàng chỉ là một con thỏ hoang sinh từ bùn đất.

Lão nông trở lại thôn, sinh động như thật kể lại cho người khác về chuyện này.

Lão nông là người có danh vọng trong thôn, cho nên mọi người đều tin hắn nói, một truyền mười mười truyền trăm, vì thế toàn bộ trấn nhỏ dưới chân núi đều tin.

Đúng là có rất nhiều người vào núi, gặp phải phiền toái giống như vận mệnh được che chở, đều hóa dữ thành lành.

Tỷ như nói, lúc mệt mỏi khát khô khó nhịn, đột nhiên dưới chân có nhiều trái cây, tỷ như tiểu hài tử đi lạc đột nhiên xuất hiện thỏ trắng dẫn đường xuống núi, tỷ như người bệnh nặng đi hái thuốc thường có thể đạt được ước nguyện, có được một cây nhân sâm trăm năm.

Vì thế người trong trấn hùng hạp bạc xây một miếu thờ Hoa tiên tử ở dưới chân núi, hương khói cung phụng không ngừng.

Thỏ Tử Tinh đã vài ngày không đi tìm tiên nhân, hơn nữa Thỏ Tử Tinh biết, tiên nhân đã có Hoa tiên tử, chưa chắc nhớ tới nàng.

Thỏ Tử Tinh cảm thấy nàng thật thảm hại, nàng bị bệnh tương tư.

Cái này Thỏ Tử Tinh đã đọc trong thoại bản, trong thoại bản còn nói, người bệnh tương tư phải uống say mới thống khoái.

Vì thế Thỏ Tử Tinh lại đi xuống trấn, nàng tìm một tửu quán, xa hoa ném một thỏi bạc xuống ghế nói là muốn uống rượu ngon, vừa uống một ly trời đất tối tăm.

Rượu có tư vị không ngon, vừa cay vừa đắng, uống vào cảm giác nóng rát khó chịu.

Nhưng Thỏ Tử Tinh căng da lông uống một ly rồi một ly, rất nhanh liền cảm thấy rượu là thứ tốt.

Nàng đem những chuyện khiến nàng thương tâm hoàn toàn quên hết, cái gì tiên nhân hay là Hoa tiên tử, cái gì tu luyện hay là tọa kỵ...Hết thảy đều không để trong mắt.

Lúc tiểu nhị tới gõ cửa, không thấy tiếng đáp lại.

Hắn đẩy cửa đi vào, không thấy cô nương xinh đẹp lúc nãy đâu, chỉ thấy một con thỏ trắng béo ú nằm trên mặt đất.

Thỏ béo say khướt bị nhốt sau bếp tửu quán, tiểu nhị trong tửu quán đang suy nghĩ cân nhắc, nếu ngày mai không có ai tới lãnh con thỏ này, sẽ làm thịt nó.

Cuối cùng Thỏ Tử Tinh vẫn không bị làm thịt.

Tiên nhân đạp ánh trăng mà đến, hắn có chút không biết nên khóc hay cười, ôm Thỏ Tử Tinh về núi.