Chương 2: Cây sáo

Thỏ Tử Tinh muốn tìm một nơi an tĩnh tu luyện dưới ánh trăng, nhưng lúc đi ngang qua một mảnh rừng trúc lại nghe được tiếng sáo.

Ai mà nhàn hạ thoải mái, đêm tối không ngủ được chạy tới đây thổi sáo? Thỏ Tử Tinh không nhớ ra, trên đỉnh núi này lại có yêu tinh có phẩm vị cao nhã như vậy.

Vì thế Thỏ Tử Tinh quyết định đi xem.

Sau đó Thỏ Tử Tinh kinh ngạc há to miệng.

Giữa rừng trúc có một mảnh đất trống, nơi đó một thân ảnh trường thân ngọc lập, hắn mặc một thân bạch y, luồng tóc đen nhánh khoác trên vai, dưới ánh trăng, nhìn cả người hắn phủ một tầng quang mang nhàn nhạt.

Giống như nghe được động tĩnh, hắn quay đầu nhìn qua, sau đó lộ ra tươi cười:

- Thỏ con.

Khuôn mặt kia phải hình dung như thế nào đây? Dù sao Thỏ Tử Tinh cũng không tìm thấy từ thích hợp, chỉ là cảm thấy...Rất đẹp!

Sắc mặt Thỏ Tử Tinh càng lúc càng hồng.

Sau đó Thỏ Tử Tinh có chút xấu hổ, giải thích:

- Ta chỉ là...Nghe có người thổi...thổi sáo, cho nên lại đây nhìn xem...

Tiên nhân tính tình rất tốt, cười nói:

- Là ta.

Hắn giơ đồ vật trong tay, sau đó nói:

- Nhưng không phải cây sáo, là trúc diệp( lá trúc).

Thỏ Tử Tinh đi tới nhìn xem, bàn tay tiên nhân thon dài xinh đẹp đang cầm một mảnh trúc diệp bình thường.

Ma xui quỷ khiến, Thỏ Tử Tinh mở miệng nói:

- Có thể tặng cho ta không?

Tiên nhân đưa trúc diệp cho Thỏ Tử Tinh.

Lúc Thỏ Tử Tinh chạy về nhà hai chân muốn bay lên trời, nàng giống như say rượu ngồi trên giường, hai má phiếm hồng, ngây ngô nhìn trúc diệp trong lòng bàn tay, rồi cười ngây ngô.

Sau đó như thế nào kết thân cùng tiên nhân, Thỏ Tử Tinh cũng không nói được.

Nhưng nàng cảm thấy tiên nhân thật sự rất tốt.

Tiên nhân sẽ cùng nàng chỉ dẫn lão nhân đi hái thuốc bị lạc đường về nhà, cũng sẽ hảo tâm cứu nai con không cẩn thận dẫm phải bẫy rập của thợ săn, còn tri kỷ bỏ ra một cây nhân sâm trăm năm cho người bệnh cầu xin.

Tiên nhân vẫn thổi trúc diệp, thổi trúc diệp còn dễ nghe hơn thổi sáo.

Lúc tiên nhân thổi trúc diệp, Thỏ Tử Tinh ngồi dưới đất si ngốc nghe, nhìn, ngẩn ngơ ngây ngốc nửa ngày.

Ngốc lâu rồi, chuyện tu hành cũng quên luôn.

Tiên nhân hay thổi một đầu khúc, thời gian dài Thỏ Tử Tinh cũng i a được một đoạn.

Thỏ Tử Tinh thích nghe tiên nhân thổi trúc diệp, nhưng cũng không thích nghe tiên nhân thổi trúc diệp.

Vì lúc này, tiên nhân luôn nhìn về phương xa, trong ánh mắt nồng đậm ưu thương không thể hòa tan.

Thỏ Tử Tinh rất đau lòng.

Thỏ Tử Tinh nhớ gà tinh từng nói, tiên nhân phạm vào đại sai, sau đó bị biếm đến nơi đây.

Thỏ Tử Tinh không thể hiểu được, tiên nhân tốt như vậy, là tiên nhân tốt nhất, người tốt như vậy sao có thể phạm vào đại sai?

Nhất định có người hiểu lầm tiên nhân, chắc chắn tiên nhân bị oan uổng.

Nhưng nếu là trừng phạt, sẽ có kỳ hạn.

Hiện tại nàng phải liều mạng tu luyện, tranh thủ cơ hội có thể trở thành tọa kỵ của tiên nhân, sau đó đi theo tiên nhân cùng nhau trở về tiên giới.

Thỏ Tử Tinh đã có mục tiêu, nàng bắt đầu liều mạng nỗ lực luyện công, chỉ nghĩ một ngày kia có thể bước cùng tiên nhân.

Vì thế Thỏ Tử Tinh rất bận rộn, nhưng mỗi ngày nàng vẫn rút ra thời gian tới bầu bạn với tiên nhân.

Có một ngày, tiên nhân nhìn nàng, ôn hòa nói:

- Thỏ con, có phải dạo này ngươi rất vất vả? Nhìn ngươi tiều tụy rất nhiều.

Trong lòng Thỏ Tử Tinh hưng phấn muốn nghiêng trời lệch đất, nàng trở lại ổ của mình lấy hết hoa quế đường ra ăn hết luôn, vị ngọt thấm sâu trong lòng.

Có một ngày, Thỏ Tử Tinh giành chút thời gian đi một chuyến xuống trấn.

Lần này Thỏ Tử Tinh đi xuống trấn không phải đi chơi, nàng muốn mua lễ vật cho tiên nhân, là một cây sáo.

Đi xuống trấn có thể mua được một cây sáo tốt nhất, Thỏ Tử Tinh cảm thấy tiên nhân thổi trúc diệp dễ nghe như vậy, nhất định thổi sáo cũng rất dễ nghe.

Thỏ Tử Tinh dặn quán chủ dùng hộp tốt nhất cẩn thận bao cây sáo lại, sau đó mang theo cây sáo vui vẻ nhảy nhót lên núi.

Nhưng lúc Thỏ Tử Tinh sắp đến chổ ở của tiên nhân, nàng thấy ngoài cửa có hai tiên nhân đang đứng.

Một là tiên nhân, một là tiên tử xinh đẹp kiều diễm.