Chương 6: hai vị Hoàng thượng

Phượng Viện công chúa cử hành cho tôi một cái nghi thức đơn giản không tính long trọng lắm, trời xanh minh giám, ánh trăng làm chứng, Phượng Viện công chúa trở thành nghĩa mẫu của tôi.

Hôm nay tôi rất vui vẻ, cảm thấy ở cái thế giới xa lạ này đột nhiên có người thân để dựa vào, cảm thấy ở cái thế giới xa lạ này có điều để liều chết cũng muốn đi bảo hộ, có hy vọng, có hạnh phúc, bởi vì tôi có một nơi để thuộc về, có người chờ tôi về. Phượng Viện công chúa cũng thật cao hứng, nàng nói muốn chúng tôi vĩnh viễn ở bên nhau, về sau chờ ta cưới vợ ở ngoài cung mua tòa nhà, nàng muốn cùng chúng tôi dọn ra ngoài ở chung, nàng nói tôi không cần lo lắng về Tận Thiên Huyễn Âm, hắn hiện tại là cữu cữu của tôi, con tôi là cháu ngoại trai của hắn……

Chúng tôi cùng nhau nâng chén cụng chén uống, uống lên một cách thống khoái. Tuy rằng trên danh nghĩa Phượng Viện công chúa cùng tôi la lấy mẫu tử, nhưng là tôi vẫn luôn đem nàng coi như tỷ tỷ của mình, một nữ nhân 32 tuổi, vốn là nên là cái tuổi hưởng thụ nhân sinh, lại nhìn như sớm điêu tàn.

Thẳng đến bao nhiêu năm sau, Bắc Ly quốc diệt, Phượng Viện công chúa tự sát sinh vong. Mà tôi vì tránh né Trì Ngụy quốc đuổi bắt mà đi xa đến Đa Ma quốc, đến mỗi ban đêm đều cùng Xà Quân nâng ché đến tận hứng, tôi đều nhớ tới này một đêm pháo hoa hạnh phúc, nhớ tới vị công chúa thiện lương này, tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng, mà lệ rới đầy mặt……

Tội gì sinh ở gia tộc đế vương ..............................

Sáng sớm hôm sau, Phượng Viện công chúa liền mang tôi đi thăm hai vị “Hoàng cữu”.

Bọn họ ở hai cung điện giống nhau như đúc, một nam một bắc. Ám đế Tận Thiên Huyễn Hoa ở phía bắc điện, minh đế Tận Thiên Huyễn Âm ở tại phía nam điện. Sau khi lâm triều xong, bọn họ đều ở từng người ở cung điện chờ chúng tôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Huyễn Hoa, khí thế của hắn làm ta cảm thấy có chút sợ hãi, không biết vì cái gì mà người khác sẽ nói bọn họ hai người rất giống nhau, nhưng trong mắt tôi, bọn họ là hoàn toàn không giống nhau một chút nào, hoàn toàn là hai người khác biệt.

Ở bắc điện chờ chúng tôi, người là Huyễn Hoa kia đang ôm sủng phi kỳ thật là Huyễn Âm, mà ở nam điện chờ chúng tôi, đang ở phê tấu chương còn lại là Huyễn Hoa.

Huyễn Hoa không hổ là ám đế, khí thế của hắn so Huyễn Âm càng lãnh đạm hơn, làm người không dám tiếp cận.

Tôi biết bọn họ trao đổi thân phận, nhưng là cũng không có vạch trần, mà là rất phối hợp ở bắc điện gọi Huyễn Âm là “Ngũ hoàng cữu”, ở nam điện xưng Huyễn Hoa vì “Lục hoàng cữu”. (Huyễn Hoa lão ngũ, Huyễn Âm lão lục)

Nhưng là tôi tự dưng lại phạm vào một cái sai lầm trí mạng, bọn họ lưu chúng tôi cùng dùng cơm trưa, Huyễn Âm giúp ta gắp một miếng cá, tôi lập tức phản xạ có điều kiện nói: “Cảm ơn Lục hoàng cữu!”

Mà hắn lúc ấy lại mặc quần áo của Huyễn Hoa. Lời nói vừa nói xuất khẩu, tôi lập tức minh bạch tôi nói sai rồi. Huyễn Hoa cũng nhìn về phía tôi, dùng ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy đánh giá tôi, làm tôi có chút sợ hãi.

May mắn Phượng Viện công chúa cũng không biết ai là ai, vô pháp phân rõ bọn họ, vẫn là giúp tôi yểm hộ, nói: “Lâm sai rồi, vị này chính là Ngũ hoàng cữu.”

Tôi vì thế lập tức sửa lời nói: “Còn thỉnh Ngũ hoàng cữu thứ lỗi, chất nhi thật sự là lỗ mãng, thật là tội lỗi.”

Huyễn Âm nhìn tôi, cao thâm khó đoán cười, nói:

“Không sao. Thường xuyên sẽ có người đem ta cùng hoàng đệ lẫn lộn, trừ bỏ mẫu phi, đến nay còn không có người có thể đem chúng ta phân biệt ra tới, nếu cháu ngoại có tội, nào chẳng phải là người trong thiên hạ đều có tội hết sao?”

Một bữa cơm thật vất vả mới ăn xong, Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm đều tặng tôi một cái vòng xích vàng, cùng một cái ngọc bội hình trụ coi như lễ gặp mặt.

Nếu tôi có thể biết trước mấy thứ này cuối cùng sẽ toàn bộ dùng ở trên người mình, tôi lúc ấy có nói cái gì cũng là sẽ không bao giờ tiếp nhận cái gọi là quà gặp mặt này.

Ăn cơm cơm trưa xong, chúng tôi cáo từ trở lại Phượng Nghi cung, tôi thề là sẽ không bao giờ muốn gặp lại tên Tận Thiên Huyễn Hoa kia, hắn làm tôi cảm thấy thức sự rất sợ hãi.

Đáng tiếc thực bất hạnh chính là, vào lúc ban đêm tôi liền gặp mặt tên Huyễn Hoa đó.

Đêm đó nóng đến mức tôi chịu hết nổi, bèn mở cửa sổ ra cầm quạt hương bồ quạt quạt, đêm đã khuya, đột nhiên một bóng người nhảy vòa trong phòng, tôi đột nhiên bừng tỉnh, đang chuẩn bị gọi người, thì thấy người nọ thực bình tĩnh lại không chút nào gọi là hoang mang đi?