Chương 22: Hóa trang



Tới nơi, tôi chọn một con ngựa màu nâu, giữa cái trán có một nhúm lông trắng hình mặt trăng, nhìn rất giống Bao Thanh Thiên. Thật xinh đẹp.

“Phương huynh có tính toán gì không?” Hạc Lăng Thiên một thân bạch y ngồi ở trên lưng ngựa hỏi tôi.

“Đi một chút nhìn xem đi, tôi cũng chưa biết nên đi đâu.” Tôi ngồi ở trên lưng ngựa cảm thấy gió lạnh thổi từng trận, chỗ cao không thắng nổi lạnh, từ trong bọc lấy ra áo lông vũ phủ lên người.

“Tại hạ cũng không có chỗ nào để đi, chỉ là muốn đi ngao du thiên hạ, không bằng đồng hành đi!” Hạc lăng Thiên nói.

Tôi nghĩ bản thân mình không có chút võ công nào, tay trói gà còn không chặt, không biết giữa đường có gặp cướp nữa không, người này võ công lại cao cường, trông lại đàng hoàng chính trực. Vì thế liền đồng ý.

“Quần áo của huynh nhìn rất đặc biệt!” Đi được nửa đường, Hạc Lăng Thiên đánh giá tôi, nói.

“Chỉ là dùng bằng lông vũ thôi, được cái đặc biệt ấm áp!”

“Nhìn như vậy…… Ha hả, nếu không quen biết Phương huynh n, chỉ sợ sẽ ngộ nhận Phương huynh là hoàng thân quốc thích.” Tôi nghe xong sửng sốt, xác thực, màu vàng màu sắc chuyên dụng của hoàng đế.

Quả thực cảm giác trên người như là bị hai tên gia hỏa kia đánh giấu.

“Này……” Tôi cũng nhất thời vô pháp trả lời.

Hạc Lăng Thiên cũng không làm khó tôi, chỉ là nhìn tôi cười cười.

Một thân một mình ra ngoài lại mang theo nhiều thứ quý giá bên người, tôi đành phải nói dối rằng mình là công tử của một gia tộc giàu có, gặp nạn bị đồ sát cả nhà nên phải tha hương đi nơi khác.

Hạc Lăng Thiên nghe được lòng đầy căm phẫn, nói là muốn giúp tôi báo thù rửa hận.

Tôi nghe xong hoảng sợ, tôi đi đâu để tìm kẻ thù đây? Vội vàng nói: “Oan oan tương báo khi nào mới hết, kẻ xấu cũng người nhà, gϊếŧ bọn họ, con cái lại mất đi cha mẹ, ta thật sự không đành lòng a.”

Hạc Lăng Thiên nghe xong vẻ mặt cảm động, nói: “Phương huynh thật là hào kiệt, lòng dạ rộng lớn! Tại hạ bội phục!”

Lúc ấy, tôi thật cảm thấy người này là một tên ngu ngốc, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản ngu ngốc, bằng không loại này lời nói ai sẽ tin a?

Nhưng lâu sau đó, tôi mới biết nguyên lai nhất ngu ngốc chính là tôi, lúc đó đã muộn rồi.

Hắn nha là một kẻ lừa đảo, từ đầu đem tôi lừa đến đuôi.

Chúng tôi hướng phía bắc đi. Đi qua một cái trấn nhỏ, nhìn thấy lệnh truy nã trên tường: Kẻ cắp lẻn vào cung lấy trộm đồ, còn có cả bức họa của tôi.

Lại chơi cái chiêu này, Hai tên này không thấy chán sao.

Chỉ là lần này quả thật là tôi ăn trộm.

Xem ra, Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm hẳn là đã hồi triều. Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt căng thẳng. Bọn họ nhất định là rất tức giận.

Hạc cũng nhìn thấy cáo thị, cũng không có hỏi tôi cái gì,tôi cũng không biết phải giải thích ra sao. Nhìn đến tôi xấu hổ, Hạc Lăng Thiên nói: “Người này cùng Phương huynh lớn lên thật giống, sợ khi qua sẽ bị hiểu nhầm bắt huynh lại.”

Người này thật là suy nghĩ đơn giản! Tôi đều không cần giải thích cái gì hắn liền giúp tôi giải thích xong rồi.

Chúng tôi tìm gian khách điếm, tắm rửa nghỉ ngơi. Tôi đang rất là ảo não, sợ là không qua được, hơn nữa muốn trở về đi chỉ sợ cũng là cái vấn đề…… Ai……

“Ta có biện pháp không biết dùng được không không?” Hạc lăng thiên đột nhiên nói.

Hắn tiếp tục nói: “Chính là sợ ủy khuất hiền đệ.”

Phương pháp của hắn rất đơn giản, là muốn tôi cải trang thành nữ nhân, giả làm phu nhân của hắn.

Tôi nghĩ nghĩ, hay thử xem đi……

Hạc Lăng Thiên ở trên phố giúp tôi y phục nữ, tôi muốn đơn giản thôi, mặc áo phiêu phiêu một tý, bôi tí son và cho hai cái bánh bao vào ngực. Hạc lăng thiên lại không thuận theo, nói cái gì muốn ngụy trang thật tốt, đem tôi ấn ở trước bàn trang điểm, vẽ vẽ vời vời, vấn tóc phức tạp.

Tôi nhìn chính mình trong gương, cũng tự cảm thấy kinh hãi. Tôi biết mình rất tuấn tú, nếu không như thế nào mê đảo một đống chị em gái đâu? Nhưng là không nghĩ tới thay đổi nữ trang, lại có thể thay đổi trở nên yêu mị như vậy. Đôi mắt to, môi đỏ da trắng, quả là mỹ nhân.

Mỹ nữ quả nhiên là họa ra mà có.

“Không ngờ Hạc huynh lại có tay nghề tốt như vậy!” Tôi cảm thán quay đầu nhìn về Hạc Lăng Thiên đứng phía sau, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm tôi, không phản ứng gì.

“Hạc huynh.” Tôi nhắc nhở hắn nói.

Hạc Lăng Tiên hoàn hồn cười nói: “Vẫn luôn cảm thấy Phương huynh tư thế oai hùng, không nghĩ tới khi mặc nữ trang lạ hóa Mỹ nhân đẹp như vậy!”

Tôi cũng cười hắc hắc, nói: “Tướng công, chúng ta đi thôi!”