Chương 2: trong ngục

Tóc là cha sinh mẹ dưỡng cho, sao nói cắt là cắt được. Người ở nhà tù đối diện nghiêm nghị nói.

“ đây là vấn đề về văn hóa, nếu ta mà để tóc dài thì đó mới chính là kỳ quái đó. Vị huynh đệ này, vì lý do gì mà ngươi lại bị nhốt ở đây vậy?”

“ Tại hạ trước kia giữ chức tể tướng, tên là Hạ Lan Thuần, vì tính tình có chút ngay thẳng nên đắc tội một tên nam sủng đang được sủng ái của hoàng thượng, bị vu oan hãm hại rồi bị nhốt tại đây.....haii......haiii” vị tể tướng Hạ Lan Thuần thở dài nói. “Ta 16 tuổi liền đã đỗ trạng nguyên, 23 liền tuổi trở thành sư phó của hoàng thái thái tử, từ khi thánh thượng còn là thái tử đến năm đăng cơ hoàng đế lúc ngài 15 tuổi, lúc đó ta 30 tuổi liền trở thành tể tướng đương triều, nghĩ lại cũng đã hơn 10 năm trôi qua, giờ lại mụ thân trong ngục giam chờ ngày xét xử..........Thánh thượng bị tiểu nhân mê hoặc, ta sao có thể an tâm mà chêt đi đây, ta sao còn mặt mũi đi gặp tiên đế đây”. Nói xong một đại nam nhân to lớn khóc lóc thảm thiết lên.

“Hừ, tên Hạ Lan Thuần kia, nhớ năm đó nếu ngươi không bơm đểu ta trước mặt tiên đế để ta bị đày đi cái nơi hoang vu cùng cốc kia, ta bây giờ có thể đã làm hoàng đế, nhiều nhất thì ta chỉ biếm ngươi làm thứ dân, về làm ruộng, chứ chẳng đến nông nỗi bị giam trong ngục như vậy”. Phòng giam bên phải tôi truyền đến một tiếng rít gào một hơi dài. Nguyên lai cái người này từng là một vương gia.

“Ngươi hiện tại cũng chỉ là tù nhân mà thôi, còn tưởng mình vẫn là tam hoàng tử cao cao tại thượng sao, là vương gia hoàng thân quốc thích sao? Ngươi làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy, không cần ta bép xép thì cũng khiến chúng đại thần phẫn nộ, thiên lí bất dung!” Hạ Lan Thuần dừng rơi nước mắt, nói lên những lời oai phong lẫm liệt.

“Ngươi nói không sai, nhưng ta đường đường là hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, bằng cái gì cái hai tên nửa nam nửa nữ Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm kia lại trở thành thái tử. Chẳng lẽ là bởi vì câu tiên đoán vô lý kia sao, cái gì song tử tinh vương, cái gì mà thịnh thế vô biên, hừ...Đều là lời nhảm nhí, một quốc gia nào có thể chứa hai chủ.”

Nghe xong câu chuyện, ta cuối cùng cũng nhìn ra cái manh mối, đây là quốc gia có hai hoàng đế, lại còn là anh em song sinh, lại còn là người song tính nữa ư...?

(rõ ràng là bảo nam không ra nam nữ không ra nữ..........đúng là không cùng sóng não)

Cặp sinh đôi này cùng nhau xưng đế, cùng nhau nắm quyền lực.

Từ chốn lao tù sâu thẳm truyền tới tiếng hét thảm thiết, rợn cả tóc gáy. “Nhân huynh, cái tiếng này là tiếng gì vậy?”

Hạ Lan Thuần thở dài, không trả lời câu hỏi của ta, hừ một tiếng: “Nghiêm hình tra tấn ngươi cũng chưa nghe qua sao, tiểu huynh đệ? Chỉ cần bị định tội, đưa đến đây, họ sẽ hành hạ ngươi đến khi nhận tội mới dừng.

Thật là tàn nhẫn, nhưng ta phạm tội gì, tại sao lại bị đưa vào đây, ta mới đến đây có mấy canh giờ.

Nghe tiếng tru thảm thiết cả một đêm, ta nằm mơ, mơ bị lão sư bóp cổ, rống “ Phương Lâm, tên gia hỏa này, ta muốn ngươi làm sạch di tích, ngươi lại đem di tích phá sạch, ngươi bồi thường cho ta, bằng không đừng hòng tốt nghiệp....”

Ta giật mình tỉnh dậy nhìn bốn phía, mơ đẹp ha..?

Ta đói!

Bốn phía đều thấy ngục tốt mang cơm đến, tuy chỉ là cái màn thầu cùng cháo loãng, nhưng có còn hơn không a. Vậy mà ta cái gì cũng đều không có.

Bàn tay ta vươn ra khỏi rào, bắt được một tên ngục tốt, hỏi: “huynh đệ, phần của ta đâu?.

Tiểu huynh đệ một phen gạt tay ta ra, hung hăng hỏi: “Tên!”

“Phương Lâm, ngày hôm qua mới đến!”

“Không có cái tên này trong sổ”. Nói xong liền đi thẳng.

Cái gì mà không có cái tên này, ta trực tiếp bị coi thường không thèm nhớ tên sao?

Lại ngủ thôi! Cảm thấy ngứa ngứa đầu, gãi gãi, đột nhiên...bọ ....bọ chó....aaaaa....tôi kêu thảm thiết, cởϊ áσ sơ mi trắng ném lên mặt đất, nhảy lên nhảy xuống.

“Ta nói này, tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là trắng a! Nhìn dáng người, eo tế đến thon thả giống nữ nhân !” Nhìn đến từ bên trái trong phòng giam vươn một đôi bàn tay đen nhẻm, hướng phương hướng của tôi với lại đây, tôi sợ tới mức vội vàng đem quần áo nhặt lên, tròng lên trên người.

“Hắc hắc, ta trước kia chơi qua nhiều như thế nhiều tiểu quan, nhưng nhìn kỹ không có ai xinh đẹp như vậy! Trước kia chưa thấy được tuyệt đại giai nhân, sắp chết lại được thấy một cái!” Hắn đem màn thầu đã cắn một ngụm ở trên tay duỗi quá hàng rào, đưa cho tôi nói: “Đói bụng, muốn ăn sao? Muốn ăn liền tới đây lấy đi!”

Ta nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bản thân, đói quá, thực sự rất đói, nhưng chết đói ta cũng không bao giờ làm ra chuyện bán thân lấy đồ ăn.