Chương 1: xuyên qua

Tin tôi đi, tôi thực sự không ngờ mình sẽ tỉnh lại.

Nếu bạn mở mắt và thấy mình bị tấn công bởi một nhóm người cổ đại hung ác với những ngọn giáo dài, tôi tin rằng bạn sẽ không muốn tỉnh dậy. Vì vậy, tôi quyết định ngất đi một lần nữa, tin rằng giả bộ hôn mê lúc này còn hơn là tỉnh táo.

Vì vậy, tôi nhắm mắt ngủ trên nền gạch đá cẩm thạch trắng lạnh lẽo trong bộ trang phục đà điểu, trong đầu tôi nghĩ, chuyện gid đang xảy ra vậy, đây là thế kỷ 21, nhưng tôi không phải chụp ảnh cổ trang, vậy nó đến từ đâu? ngay cả khi tôi bị ai đó bị bắt cóc thì kẻ bắt cóc nên cầm một khẩu súng chứ ...

Quay ngược trí nhớ......

Tối hôm qua, trước khi bị tên xấu xa Lý Kha kéo đến Xích Thành, uống rượu trong quán bar đến hơn nửa đêm, sau đó nửa tỉnh nửa mê, lão sư đột nhiên gọi điện nói rằng ở ngoại thành Đông Thành nói rằng tàn tích của cung điện cổ được phát hiện trong thành phố, và tôi được yêu cầu đến đó ngay lập tức. Vì vậy, chúng tôi lái xe hơn một giờ, từ tây Thành sang đông Thành.

Nhìn thấy cái lỗ khổng lồ trên tấm ván nguyên bản, mặt đất bị cạo sạch, vô số ánh đèn pha chiếu vào vùng đất rộng lớn bị đất chôn vùi trong vô số thế kỷ, chiếu sáng toàn bộ tàn tích cổ xưa màu xám. Càng ngày càng xám xịt ... Thứ không thể nhìn thấy là một đống điêu khắc, một đống trụ đất. Chúng tôi biết đó là công việc của chúng tôi, đội xây dựng phụ trách việc khai quật, nhưng chúng tôi là nhà khảo cổ phụ trách việc tìm kiếm.

Tôi và anh sư huynh lấy bút lông trong hộp dụng cụ đi xuống sườn núi, đầu óc quay cuồng, tối nay đầu óc chỉ toàn những mý nhân múa cột, theo cây sào từ trên xuống dưới. Cảm thấy dây thần kinh đau đớn dữ dội.

Lão sư đối diện với gương nói một cách hào hứng: “Đây là một phát hiện tuyệt vời, hình thức kiến

trúc của cung điện này có gì khác so với quá khứ của nước ta. Lịch sử lâu đời ở Trung Quốc của chúng ta còn bị chôn vùi vì không biết triều đại nào? Thật may mắn cho chúng tôi! Anh em cũng hớn hở đi theo.

Mà cũng không biết tôi đã phải cố gắng thế nào, lại càng buồn hơn là, chết tiệt, lý do duy nhất thiếu gia này học lịch sử là để theo đuổi mỹ nữ lớp khảo cổ xinh đẹp, ai mà biết được, tôilaf sinh viên mới chuyển từ ngành quản lý công thương sang đây .

Sau đó, với chiếc đèn to trên đầu, chiếc kính lúp trên tay và chiếc cọ nhỏ, tôi được láow sắp xếp vào chánh điện để tìm kiếm. Vừa vào cổng liền ngã ở ngưỡng cửa, đèn pha rơi trên mặt đất vỡ tan tành, các tiền bối đi cùng, chạy tới giúp tôi, sao đen như mực vậy. Tôi chống tay xuống đất chạm vào một cái cây nhỏ trông giống như hoa sao, chắc mẩm đây là đồ cổ rồi, hí hửng nhét vào túi, lười đi tiếp nên tôi từ từ leo vào đại sảnh tối rồi ngồi xuống, đến cửa cởϊ áσ khoác, vứt lên mặt đất, yên tâm ngã xuống tấm đá cẩm thạch. Thoải mái mà chìm vào giấc ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó kêu "Phòng sập, chạy mau!"

Tôi ngủ thϊếp đi, nhưng mơ hồ đáp lại: "Phòng sập! Tất cả mọi ngừi đâu cần kêu gào lên vậy! Để yên tôi ngủ chút nào"

Khi tỉnh dậy lần nữa, trong khung cảnh đó, tôi bị một nhóm chiến binh dùng giáo tấn công ... Mồ hôi chảy ròng ròng!Thực sự là quần áo của một triều đại lịch sử nào đó. Đột nhiên tôi nhớ đến việc lão sư nói rằng đã phát hiện ra một triều đại không rõ, vì vậy trong trái tim non nớt của tôi, một ý nghĩ khủng khϊếp nảy ra...

Tôi nằm lăn ra đất nghĩ, sao vận cứt chó này lại đổ lên đầu mình. Nhưng đáng tiếc, chuyện này lại cố ý rơi vào tôi.

"Công chúa điện hạ! không cần tới gần hắn, có thể hắn ta làsát thủ, rất nguy hiểm!" Ta nhắm chặt hai mắt, chợt nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, một giọng nói hùng hồn cất lên.

“Ngươi là ai?” Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói lanh lảnh, ta nghĩ giả bộ bất tỉnh cũng không được, liền chậm rãi mở mắt ra, liền thấy một thiếu nữ sạch sẽ, ăn mặc đẹp đẽ, ngay thẳng và trang nghiêm.

Tôi ngồi dậy, ngoan ngoãn tự giới thiệu: "Tôi là Phương Lâm, 18 tuổi, nghiên cứu sinh khoa Lịch sử Đại học Khoa học và Công nghệ. Tôi là người tốt cũng không phải thích khách. Tôi vội vàng nói để giúp mình tránh bị hiểu lầm rồi bị một phát xuyên tim

Nghe tôi giới thiệu xong, thiếu nữ cười nhẹ nói: “Quần áo của ngươi lạ quá, đến từ nước nào vậy?” Người đàn ông hung hãn bên cạnh cũng thả lỏng cảnh giác với tôi.

“Tôi là người Trung Quốc!” Tôi buột miệng.

Thiếu nữ sửng sốt, tiếp tục hỏi: "Trung Quốc ở đâu? Rộng bao nhiêu vậy?"

"Trung Quốc là ... ở Châu Á ..."

"Châu Á? Châu Á là gì?", Thiếu nữ tiếp tục hỏi.

Tôi bắt đầu suy nghĩ và hỏi : cô nương thân mến, trước tiên hãy cho tôi biết đây là ở đâu?"

“Hỗn xược!” Ta vừa nói được hai từ “thân mến”, liền có một đám người bao vây ta rồi rống lên: “Bất kính công chúa, gϊếŧ ngay tại chỗ!

Nhìn thấy một đám lông kiếm mình chém tới đây, mỹ nhân phất tay áo : “Tất cả lui ra ngoài, bổn công chúa ta thấy hắn không phải người nguy hiểm, trước chúng ta hãy đưa hắn ta đến nhà giam trước! "

Với sức lực trói gà không chặt cộng thêm tay không tấc sắt tôi bị một đám tay cầm đại đao trường mâu, cả người cơ bắp thật mạnh đè nặng, vị công chúa điện hạ ở ta phía sau vang lên lời nói: “Nơi này là Trì Ngụy quốc, ta là Trì Ngụy quốc trưởng công chúa” Ta một bên gật đầu nói: “Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!”

Trong phòng tối.....

Bị bóng tối đè nén, nhà giam che khuất mặt trời , và chỉ có một con đường dẫn đến thế giới bên ngoài của ánh sáng và bóng tối.

Đi qua ngục vang kên tiếng gào khóc, bên trong chỉ thấy một bóng người mơ hồ, không có chút mặt mũi nào, đi vào đi qua cửa trước, không biết nên phản ứng như thế nào. Chống cự cũng chẳng ích lợi gì.

Cửa trại giam từ trong ổ khóa mở ra, ta từ bên ngoài nhìn vào cũng không tệ lắm, là một gian phòng đơn, có rơm rạ, có giun dế làm bạn ...

Tôi bắt đầu lẩm bẩm một mình:

Tôi lấy ví di động ra xem, không có tín hiệu gì cả, chỉ có một cái cách điện, thời gian hiển thị là ngày 20 tháng 5 năm 2009, 15:03, tôi thở dài .

"Tiểu sư đệ, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Một bóng đen hỏi tôi, ngay phía đối diện với bóng tối, ở một góc của nhà tù .

... .. tiểu sư ...

"Ngươi mới là sư!" Ta giống một nhà sư ở chỗ nào?

Ta sờ sờ đỉnh đầu, nhìn quanh ta, cách ta một hàng rào là người có mái tóc tóc dài, thở dài nói: "Ta bên kia tóc ngắn là thông dụng."