Chương 12: cam kết

Không cần nghĩ cũng biết lý do bọ họ mang ta về để làm gì. Nhưng tôi là một người đàn ông, tôi không muốn khuất phục dưới thân một người đàn ông, huống chi đây còn là hai người.

Tôi là trai thẳng mà.

Đang tiếc không ai nghe.

Càng nghĩ càng thây ủy khuất. Tiền đồ của tôi vốn dĩ rất rộng mở.

Có tiền, có nhan sắc, học vấn lại cao, năm 14 tuổi đã học xong phổ thông, học lên đại học luôn. Ai cũng yêu quý tôi, ba mẹ sủng ái, các tỷ tỷ, học muội đều thích tôi. Khó khăn lắm mới theo đuổi được học muội xinh đẹp. Vậy mà....

Sao ông trời lại mang tôi đến đây. Nghĩ nửa cuộc đời sau của mình sẽ trải qua như thế nào, cảm thấy thật uất ức. Nhưng sinh mạng là cha mẹ cho, dù có ra sao thì cũng không thể tự sát.

Đột nhiên có người đẩy cửa vào, tôi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Người đó ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cúi xuống, hơi thở ấm áp phun lên mặt tôi, dùng đầu ngón tay giọt lệ đọng lại trên khóe mắt tôi.

Tôi biết người đó đang nhìn tôi, tuy rằng không biết là ai, nhưng tôi cảm thấy càng ngày càng chua xót, cuối cùng thanh âm cũng từ hừ hừ thành nức nở.

Người đó không nói gì, đem tôi ôm vào trong l*иg ngực, làm tôi dựa vào vai khóc .

“Thực xin lỗi……” Hắn nói.

Tôi khóc mệt, liền thϊếp đi.

Từ đầu đến cuối cũng không rõ là ai.

-------------------------------------------

Tôi nằm nghỉ ở bên hồ, nghiêng người nằm trên sạp, Hương Mính ở một bên đút nho cho tôi.

Đây mới là nhân sinh…… Mỹ nữ, mỹ thực, cảnh đẹp…… Mỹ nhân……

Bên kia, một bóng dáng mỹ nhân đi tới.

Huyễn Âm đến, thấy Hương Mính đút quả cho tôi, tựa hồ có chút không cao hứng, liền đuổi tiểu cô nương đi, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Hắn bứt một quả nho, tôi tưởng hắn định đút cho tôi ai ngờ hắn lại cho thẳng vào miệng của mình.

Hắn lại dám đoạt nho của người bệnh!

Huyễn Âm một bên đọc công văn, một bên cùng thần tử nói chuyện: “Nơi này là vị trí quân sự đắc địa, nhưng lại có quá nhiều đồi, việc trồng lúa không được nhiều, gây ra thiếu lương thực, các khanh có cách giải quyết không?”

“Này……” Chúng thần tử đảo mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không đưa ra được ra ý kiến gì.

Tôi liếc mắt nhìn công văn trên tay Huyễn Âm, là bản đồ địa hình.

“Vùng này thật ít đồng bằng!” Tôi bứt quả nho cho vào trong miệng.

Huyễn Âm nhìn về phía tôi nói: “Đúng vậy, trước đây lương thực đều là từ Giang Bắc, Giang Nam vận chuyển tới đây, nhưng năm nay Giang Bắc, Giang Nam nạn hạn hán nghiêm trọng, lúa mất mùa.”

“Kho lương không có lương thực dự trữ sao” tôi hỏi.

“Đương nhiên là có, năm nay giải quyết chuyện này không thành vấn đề. Nhưng là còn năm sau? Năm sau nữa?” Huyễn Âm đưa công văn trong tay giao cho người tùy tùng bên cạnh.

“Vấn đề lần này chỉ là hồi chuông cảnh báo, luôn dựa vào tiếp viện cũng không phải là biện pháp hay, tất cả nên tự lực cánh sinh” tôi nghĩ nghĩ nói.

“Ha hả, Lâm nói thật đúng ý trẫm.” Huyễn Âm tán dương gật gật đầu.

“Lâm Nhi có hứng thú với chính sự sao?” Huyễn Hoa phe phẩy quạt giấy trong tay đi tới, nói.

“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng!” chúng thần tử thấy Huyễn Hoa tới, quỳ xuống hành lễ.

“Không phải là tôi quan tâm chính sự, tôi chỉ là quan tâm tương lai của chính mình!”

“Có ý gì?” Huyễn Hoa phe phẩy cây quạt hỏi.

“Như vậy đi, tôi nói nghe nè hai vị hoàng cữu, Tôi có biện pháp giải quyết.” Tôi muốn thử vận may xem.

“Nói ta nghe xem!” Huyễn Âm vội vàng nói.

“Bất quá…… Ta có một điều kiện nhỏ!” Tôi mặc cả.

Huyễn Hoa đuổi mấy người xung quanh đi, hắn nói: “Hiện tại có thể nói đi?”

“Thứ nhất, tôi muốn được tự do!” .

“Tiếp tục!” Huyễn Hoa nói.

“Thứ hai, ta muốn ra ngoài cung ở!”

Lời vừa nói ra, hai người Huyễn Âm Huyễn Hoa đồng thời lạnh mặt làm tôi không khỏi rùng mình.

“Còn gì nữa?” Huyễn Hoa nói.

“Thứ..Thứ ba, hai người về sau không được khi dễ tôi!” Tôi cẩn thận nói.

“Thành giao, không vấn đề!” Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm nhìn nhau rồi nhìn tôi nói.

“Thật sự?” Như thế nào đơn giản vậy đã đáp ứng rồi, quả thực làm tôi hoài nghi lỗ tai của mình, ……

“Đúng vậy, đáp ứng!” Huyễn Hoa nói: “Ngươi có muốn viết giấy làm chứng không?”

“Tất nhiên!”

Nói xong, Huyễn Hoa lệnh người lấy giấy bút tới, hắn viết lối chữ thảo:

Trẫm hôm nay cùng Phượng Lâm Quận Vương ước pháp tam chương.

Thứ nhất: Cấp Phượng Lâm Quận Vương tự do;

Thứ hai, cho phép Phượng Lâm Quận Vương ra cung cư trú;

Thứ ba, vĩnh viễn không khi dễ Phượng Lâm Quận Vương.

Phượng Lâm Quận Vương sẽ giải quyết vấn đề gieo trồng lương thực tại Khuê Dương.

Nếu một trong hai bên làm trái với cam kết sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế.