Chương 11: hôn mê

Sau đó hắn sửa sang lại quần áo, lấy chăn đem cơ thể tôi bọc lại, ôm tôi xuống giường. Cũng không quay đầu lại nhìn Huyễn Hoa, liền ôm tôi hướng ra phía cửa.

Tôi bị hắn ôm vào trong ngực, cơ thể không ngừng phát run, không nhịn được khóc thút thít, hắn cái gì cũng không có nói, ôm tôi lên xe ngựa, đem tôi dựa vào l*иg ngực hắn, cúi đầu hôn lên trán tôi, tôi cảm thấy thứ của hắn vẫn đang cứng, chọc vào người tôi.

“Lộc cộc”, hướng đến hoàng cung.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Phương Lâm sốt cao không lùi, ngự y, cung nữ đề luôn phải bận rộn.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Luôn luôn cảm thấy nửa tỉnh nửa mê. Mơ thấy hai người dung nhan tuyệt sắc kia làm tôi vô cùng sợ hãi, sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo, lại cóa chút nôn nóng nhìn tôi, đổi khăn ướt cho tôi, bón thuốc cho tôi.

Thuốc này quá là khó uống, tôi nhớ tới ba. Mỗi lần tôi sinh bệnh, ba ba đều sẽ sưc thuốc cho tôi, nói thuốc tây là trị ngọn không trị gốc, vẫn là nên uống thuốc đông y.

Sau đó ba ba sẽ một tay cầm thuốc, đem chén thuốc đặt lên bàn, nói to: “Lập tức uống hết cho ba!”

Lần này không có thuốc, lại là cũng đã không có ba ba……

Lúc tôi tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Cả người đau nhức, mệt mỏi vô lực.

Tôi mở mắt ra, ngửi thấy mùi thơm lượn lơ trong không khí, toàn bộ căn phòng đều là màu đỏ, chỉ có cái giường tôi đang nằm là màu vàng.

Thấy hai tên kia đều không có ở đây, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Một lát saum một lão già râu tóc bạc phơ mang theo hòn thuốc hớt hả chạy vào, ngồi lên ghế trước giường, hấp tấp nói: “Quận vương! Thần theo lệnh hoàng thượng đến đây bắt mạch cho ngài”

Tôi từ lúc nào trở thành quận vương vậy? Cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn duỗi tay cho lão bắt mạch. Ở thời đại này hẳn là kêu là ngự y đi.

Ông ta xem mạch xong, hướng toi hành lễ, chẳng nói câu nào liền rời đi luôn. Lát sau, một cung nhân sê một bát thuốc đi vào.

“Cái này là cái gì”Ngươi nói cho ta biết. Tôi nhìn bát thuốc đen kịt rồi hỏi.

“Nô tỳ không biết.” cung nữ nói: “Đây là thuốc do Lý ngự y bốc, bảo nô tì mang vào đây cho ngài dùng.”

Trước kia ba ba cũng thường chỉ dạy tôi mấy loại thuốc, ông vẫn luôn hi vọng tôi sẽ kế thừa sự nghiệp đông y của ông, vì vậy tôi cũng nhận diện được không ít mặt thuốc, vì thế tự mình nâng lên mũi ngửi ngửi:

A…… Nhân sâm, thiên ma…… Cẩu kỷ, còn có tĩnh tâm, ninh thần, bạc hà, này hương vị hẳn là…… hừ đường đường là nam nhân, lại bắt ta uống thuốc rối loạn kinh nguyệt.

Không uống! Coi tôi là phụ nữ sao?

“Cầm đi đổ đi!” Tôi cầm chén đẩy đến một bên nói.

“Này…… Nô tỳ không dám……” Tiểu cung nữ khó xử, bưng dược cúi đầu.

“Bệnh ta không nặng, ngươi có gì mà không dám"

Cơ thể không bệnh, sao lại phải uống thuốc?

“Mệt nhọc” quá độ sao?

Coi như bị chó cắn đi , tất cả đều sẽ tốt thôi!

“Nếu ngài không uống, nô tỳ sẽ bị trừng phạt mất!” Tiểu cung nữ vẻ mặt ủy khuất, gấp đến độ nước mắt đều sắp rơi xuống.

Tôi nhìn nàng một cái, vẫn còn là tiểu cô nương đi, ước chừng mới mười ba, mười bốn tuổi đi, vậy mà đã phải vào cung làm cung nữ, quá đáng thương, hơn nữa tôi từ trước đến nay vô cùng ga lăng, không bao giờ làm khó con gái.

Tôi ngoan ngoãn đem thuốc uống xuống, nói: “Như thế nào lại khóc thành như vậy, ca ca không phải đều uống rồi sao? Tới, cười một cái cho ca ca nhìn xem sao.” Tôi đem bát thuốc trống trơn cho nàng xem.

Tiểu cung nữ thấy, vội vàng tiếp nhận bát, nở nụ cười.

Ân, tuy rằng còn nhỏ, nhưng quả thật là một mỹ nữ, cùng tiểu học muội cười rộ lên có điểm đáng yêu giống nhau.

“Ngươi bao nhiêu tuổi? Tên là gì?” Tôi rảnh rỗi không có việc gì, dựa vào giường tìm người nói chuyện phiếm tiêu khiển.

“Hồi quận vương, nô tỳ gọi Hương Mính, năm nay mười ba.” Hương Mính nói.

“Đúng rồi, các ngươi vì cái gì đều gọi ta là quận vương a?” Tôi nghe hai chữ quận vương không quen.

“Hồi quận vương, lúc ngài hôn mê, Hoàng Thượng ban bố thiên hạ, ngài là nghĩa tử của trưởng công chúa, sắc phong làm Phượng Lâm Quận Vương, nơi ở là Nam Cung , cạnh Phượng Nghi Cung.” Hương Mính trả lời.

Phượng Nghi Cung, là cung trước kia tỷ tỷ ở, đều là gần hai tòa cung điện của bọn hắn. Chẳng phải là sống ngay dưới mí mắt bọn chúng sao?

Đây là cái việc quái quỷ gì vậy?

Tôi chỉ cảm thấy đầu đau, cả người mềm nhũn ra: “Hương Mính, cảm ơn ngươi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi trước đi ra ngoài đi”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Hương Mính hành lễ, đi ra khỏi tẩm cung, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tôi nhìn góc giường đến phát ngốc, cảm giác ý thức rất mơ hồ, cảm thấy đây có lẽ chỉ là một hồi ác mộng. Ở trong mông, tôi bị hai nam nhân một trước một sau kẹp ở giữa, khıêυ khí©h, bị hai nam nhân đè nặng, một người nam nhân ở trong thân thể tôi tràn ngập chiếm hữu ra ra vòa vào, sau đó tôi lại tiết ở trên tay một nam nhân khác……

Nghĩ đến đây cả người tôi mãnh liệt phát run, ba ngày rồi chưa có ăn cơm, dạ dày mãnh liệt quay cuồng, khiến cho cả bụng đều quặn đau.

Tôi nên làm sao bây giờ?