Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: Nothing Editor: Tử Vi, Hà Đoàn Tang Chỉ chống nạnh đứng lặng ở giữa bụi cỏ màu xanh, nhìn chăm chú vào ngôi nhà tranh nhỏ cách đó không xa. Lúc này đúng là tháng ba xuân ý dạt dào, sáng sớm …
Xem Thêm

Chương 46
Khóe miệng Yêu vương cong lên một cái, đưa mắt nhìn nói: “Đợi ta tự mình đến mời hay bản thân các hạ tự động bước ra đây? Xuất hiện đi!” Nghe vậy, Tang Chỉ cùng Ly Vẫn liếc nhìn nhau, tự biết hành tung của mình đã bị bại lộ. Tiểu hồ ly rũ mắt xuống im lặng, rồi ngẩng đầu vẻ mặt đã hiện vẻ khẩn trương ý hỏi A Ly làm sao bây giờ. Bên này Ly Vẫn chần chờ một lát rồi nhấc chân bước ra. Trong lòng Tang Chỉ căng thẳng, đến khi hiểu được A Ly muốn làm gì thì đã quá muộn.

Ly Vẫn thản nhiên xuất hiện ở trước mặt Yêu vương thế mà đối phương lại không có một chút sợ hãi, chỉ híp mắt lại đánh giá Ly Vẫn từ đầu đến chân, khoanh tay cười lạnh: “Thất công tử Thần long tộc, tốt lắm.”

Minh Tao ca ca Tuấn Ngạn thấy Ly Vẫn bước ra cũng hơi hơi kinh ngạc, đảo mắt vòng vo lại nhếch cánh môi lên nhưng cũng không tiếp tục khua môi múa mép nữa. Yêu vương thấy thế, đầu tiên là nở nụ cười, sau đó chậm rãi bước thong thả xung quanh tảng đá Tuấn Ngạn đang ngồi nói: “Thế nào, Tuấn Ngạn gặp lại bạn cũ mà không có gì để nói sao?”

Minh Tao ca ca nghe xong lời này ngửa mặt lên trời cười dài, cười xong mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bởi nói tộc hồ yêu đã lâu chưa ra ngoài nên chả biết cái gỉ cái gì, giao tình của hai tộc Long Phượng chúng tôi vốn chả tốt đẹp gì, cho nên Ly Vẫn không thể xem là bạn cũ của ta được, bị ngươi bắt thì cứ bắt đi.”

Ly Vẫn bị nhóm tiểu hồ yêu kề đao trên cổ nên ngoan ngoãn đứng bất động, đồng tình nói: “Chính xác, không thể tính là bạn cũ được, ta vốn có chuyện quan trọng phải trở về Bình Nhạc trấn để làm, giờ nếu bị Yêu vương ngươi bắt, ta không hề có ý kiến.”

“Tốt!” Nghe được một lời này, Yêu vương bỗng nhiên hét lớn ra tiếng, đôi mắt sắc bén xem xét Ly Vẫn, im lặng một lát, gương mặt tuấn tú vốn dĩ đang căng thẳng lại bắt đầu giãn ra, cong môi nói: “Khá lắm Thất công tử Long tộc, Tuấn Ngạn, ngươi nói có đúng không?”

Minh Tao ca ca nghe xong, hừ hừ hai tiếng quay đầu sang một bên không nói lời nào, Yêu vương lại thong thả đi vòng quanh Tuấn Ngạn như trước, nói: “Coi như Bổn vương sai một chút, Tuấn Ngạn, trong lòng ngươi hiện đang nghĩ cái gì?” Dừng một chút, Yêu vương lại liếc mắt nhìn Ly Vẫn một cái, mới trầm ngâm nói:

“Ngươi với Ly Vẫn giao tình không tốt thì cũng không có gì đáng nói, nhưng mà lại có quan hệ rất lớn với tiểu hồ ly Thanh Khâu quốc, đúng, nàng cũng chính là con nhóc Thổ thần Bình Nhạc trấn đó nha. Mà trùng hợp là, nghe nói con nhóc kia trước đây cùng Ly Vẫn rời khỏi Bình Nhạc trấn, hiện giờ Ly Vẫn quay trở về, ngươi đoán thử xem…” Yêu vương cố ý khom người ở bên tai Tuấn Ngạn thổi một luồng khí nóng, ái muội nói:

“Ngươi đoán thử xem… Có thể tiểu cô nương kia cũng trở lại cùng hắn hay không? Hoặc là, đang ở gần đây rồi không chừng!” Câu cuối cùng, Yêu vương tăng thêm âm lượng lên cao. Tang Chỉ ở phía sau đại thụ nghe được liền ngừng thở, sợ hãi đưa tay bịt miệng để tránh phát ra tiếng động.

Nàng biết, bỏ mặc Minh Tao ca ca với Ly Vẫn thì thật không có nghĩa khí, nhưng mà hiện tại thời điểm nguy cấp, Tang Chỉ hiểu rõ dụng tâm của Ly Vẫn—— Không thể để cả hai cùng bị bắt mà ít nhất phải có một người thoát ra trở về Long cốc và Thanh Khâu quốc báo tin.

Ly Vẫn thấy Yêu vương chăm chút nhìn đại thụ thì cũng sợ bại lộ hành tung của Tang Chỉ, nên cố gắng ổn định tinh thần lại mới cắn răng nói: “Đừng nhắc đến ả tiện nhân kia!”

Lời vừa dứt, Yêu vương cùng Tuấn Ngạn đều giật mình, lại nghe Ly Vẫn nói tiếp: “Chúng ta trở về Long cốc vốn là muốn thành thân, nhưng Tuấn Thúc lại dùng gian kế… Bọn họ bỏ trốn rồi.”

Minh Tao ca ca nghe xong lời này, đôi mắt giảo hoạt lại đảo quanh, sau đó mới nảy ra ý hay cười ha ha vỗ tay nói: “Tiểu thất Long, ngươi nói thử xem? Thấy tiểu hồ ly đột nhiên biến thành hình dáng của đệ đệ ta có phải ngươi bị dọa muốn nhảy dựng lên không? Ha ha! Kỳ thật, không gạt ngươi đâu nha, biện pháp này chính ta nghĩ ra giúp đệ đệ đó. Trốn được thì tốt, trốn được thì tốt!”

“Vậy sao?” Yêu vương giương cao giọng, thấy Tuấn Ngạn với Ly Vẫn trả treo qua lại làm như chuyện đó thật sự xảy ra, nhướng mắt hồ nghi, “Vậy theo lời của hai ngươi, con nhóc kia đúng là bỏ trốn cùng Phượng Quân đại nhân sao? Giờ Ly Vẫn đến đây là vì để bắt kẻ thông da^ʍ nên mới trở về Bình Nhạc trấn?”

Ly Vẫn nháy mắt mấy cái, đính chính lại lời nói: “Đúng vậy!”

Yêu vương nghe vậy, cũng gật gật đầu, có vẻ như tin tưởng quay đầu nhìn Tuấn Ngạn, Minh Tao ca ca lại xả ra bộ dáng cà lơ phất phơ nở cười giả tạo với Yêu vương.”Vậy giờ còn tìm hay không? Có lên núi không? Không lên núi thì mau trở về, bổn thiếu gia đi suốt một ngày cũng mệt rồi!”

Yêu vương lẳng lặng không nói tiếng nào rồi bất chợt quay người lại tiến từng bước đến phía sau cây đại thụ. Ly Vẫn với Tuấn Ngạn ở bên cạnh thấy vậy hai tay nắm chặt đến nổi gân xanh, nhưng cũng chỉ gắt gao nhìn thẳng về hướng cây đại thụ mà không thể động đậy. Yêu vương bước từng bước, từng bước một cách nhàn nhã tự đắc, lại xoay nhìn hai người bên này đang hồn kinh táng đảm.

Mắt thấy Yêu vương đã đến phía sau cây đại thụ, Minh Tao ca ca bỗng nhiên hét lên một tiếng, lập tức trời đất như gió nổi mây bay, Tuấn Ngạn vừa rồi còn bị dây thừng cột lấy tay chân thì giờ đã bứt bung ra hết, đánh cho bọn hồ yêu bên cạnh mình đến đâu rơi máu chảy. Ly Vẫn thấy thế cũng thừa dịp nhóm tiểu yêu bị xáo động, một cước đá văng tên yêu quái đang trông coi mình, đang muốn tiếp tục thi triển quyền cước thì lại bị người nào đó cầm chặt tử huyệt. Quay đầu lại thì thấy Yêu vương vừa rồi còn đứng ở phía sau đại thụ giờ đã đến bên cạnh.

Sau khi Ly Vẫn bị điểm huyệt, mắt nhoáng lên một cái, thì ra Yêu vương đã chế trụ được Minh Tao ca ca, rồi làm như không có việc gì khẽ đùa tóc.”Tuấn Ngạn, loại xiếc cỏn con này còn có ý nghĩa sao?”

Mặc dù Tuấn Ngạn đang cười nhưng khóe miệng cũng đã ói ra máu, Ly Vẫn lúc này mới nhìn rõ hóa ra Yêu vương vậy mà lại hạ độc thủ, phỏng chừng công phu mạnh mẽ nhoáng mắt vừa rồi đã làm cho xương sườn của Tuấn Ngạn gãy mấy cái. Minh Tao ca ca miệng nôn ra máu, ngoài miệng lại còn rõ ràng đắc ý, cười cợt nói:

“Có ý gì à, sao lại không có ý nghĩa chứ? Khụ, ngươi xem, vừa rồi trong lúc các ngươi cùng đùa công phu với bọn ta thì tiểu hồ ly đã chạy mất. Tuy rằng các ngươi đều là hồ ly, nhưng nếu so về chạy trốn thì ta có vẻ tin tưởng công phu của đệ muội tương lai của ta hơn.”

“Vậy à?” Yêu vương nghe vậy, cười đến mặt càng phát ra mị hoặc, cúi đầu giương cao giọng, liền nghe phía sau cây đại thụ truyền ra âm thanh la mắng của tiểu yêu: “Đi ra! Nhanh lên!”

Tim Ly Vẫn đập hụt mất nửa nhịp quay đầu lại, thấy Tang Chỉ không biết đã bị yêu thừng gì sáng lóe trói lại, chỉ còn chân là có thể tự do đi lại. Tiểu yêu cầm đao lôi nàng quăng đến trước mặt mọi người, Tang Chỉ khóc xụt xịt, vẻ đáng thương vô cùng kêu lên: “Minh Tao ca ca, A Ly —— “

Yêu vương thấy thế, cong môi nhìn sắc mặt trắng bêch của Tuấn Ngạn, tâm tình khá tốt nói: “Tuấn Ngạn, ta có từng nói cho ngươi nghe chưa nhỉ, bổn vương chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị. Loại xiếc nho nhỏ ngươi làm vừa rồi, lúc ta còn là một tiểu yêu tinh đã không thèm chơi nữa rồi.” Dứt lời thì buông lưng áo Tuấn Ngạn ra. Minh Tao ca ca mất trọng tâm, thiếu chút nữa thì lảo đảo té ngã ra đất. Ngẩng đầu oán hận liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, hộc máu nói:

“Ngươi a ngươi, ta… Tuấn Thúc ngu ngốc đâu?”

Tang Chỉ khóc không ra nước mắt, ngước mắt nhìn trời nói: “Ta đoán… Hắn giờ chắc đang tìm ta khắp nơi chân trời góc biển rồi.”

Ly Vẫn thấy cố công cố sức nhưng vẫn là một vòng luẩn quẩn, cuối cùng thì Tang Chỉ vẫn bị bắt lại, cũng giận dữ nói: “Tuấn Ngạn, ta vừa rồi không có lừa ngươi, Tang Chỉ thật sự cự hôn bỏ trốn, chẳng qua, khụ khụ… đối tượng cự hôn chính là đệ đệ ngươi, mà ta mới là… đối tượng bỏ trốn cùng nàng.”

Nghe xong lời này, khóe miệng của Minh Tao ca ca co lại, chung quy không nói được cái gì.

——————————————————— ta là đường phân cách bị bắt ———————————————

Sau khi Yêu vương bắt được mấy người này cũng không mang về yêu tộc, mà ngược lại lại quang minh chính đại dựng một căn nhà ở núi Thúy Bình để ở. Tang Chỉ, Ly Vẫn, Tuấn Ngạn bị nhốt tại gian chứa cỏ khô, từ trong căn phòng vẫn có thể nhìn thấy xa xa là khói bếp lượn lờ ở Bình Nhạc trấn.

Tang Chỉ sốt ruột xem xét ngoài cửa sổ, nghĩ thế nào cũng đoán không ra tâm tư của vị hồ vương này, quay đầu lại nhìn Minh Tao ca ca đang điều chỉnh hô hấp, thong thả tiến lại hỏi: “A Ly, hắn thế nào rồi?”

A Ly buông tay Tuấn Ngạn ra, đang muốn trả lời thì bị Minh Tao ca ca xen mồm nói: “Tạm thời không chết được. Chỉ đang buồn bực là các ngươi cũng bị bắt.”

Tang Chỉ nghe vậy, ngồi xổm xuống xem sắc mặt tái nhợt của Tuấn Ngạn, trong lòng cũng có một chút áy náy, lại hỏi: “Sao huynh lại bị bắt? Rốc cuộc trong khoảng thời gian ta với A Ly rời khỏi Bình Nhạc trấn đã xảy ra chuyện gì?”

Tuấn Ngạn nhíu mi trầm lặng, sau đó mới đem câu chuyện từ đầu đến cuối kể cho hai người nghe. Thì ra, Tang Chỉ với Ly Vẫn rời khỏi Bình Nhạc trấn không bao lâu thì thấy Lai Thước trở về mật báo, đương nhiên Tuấn Ngạn sẽ nghĩ ra ngàn cái vạn cái nhằm hỗ trợ đệ đệ tiếp cận để cố gắng bắt lại lão bà, trong khoảng thời gian này Thất Thủy và Bích Nữ cũng đáp ứng sẽ giúp Minh Tao ca ca để ý đến nhiệm vụ của thổ thần để cho đệ đệ yên tâm.

Ai mà có ngờ, đệ đệ phá hoại kia vừa rời đi phút trước thì phút sau Yêu vương đã mang theo người vây quanh Bình Nhạc trấn. Tuấn Ngạn đoán không được tâm tư của tộc hồ yêu nhưng cũng hiểu được rằng không thể xem nhẹ năng lực của Yêu vương, nên vẫn trông cậy vào kết giới của Bình Nhạc trấn để giấu mặt. Nhưng chưa được mấy ngày thì Lai Thước cũng mất tích, Yêu vương không biết bằng cách nào nó có thể trốn thoát được, lại nghĩ rằng tại do Tuấn Ngạn báo tin dụ dỗ nên càng vô cùng kiên quyết muốn phá vỡ kết giới. Tuấn Ngạn vì tình thế bất đắc dĩ mới ra khỏi Bình Nhạc trấn dẫn dụ để địch bắt mình, vốn định chờ Tuấn Thúc trở về nội ứng ngoại hợp (kết hợp giữa bên ngoài và bên trong), ai ngờ đệ đệ phá hoại kia không trở về, ngược lại cái đôi vợ chồng son trước đây đã bỏ trốn giờ lại quay trở lại.

A Ly nghe xong, hỏi: “Lúc chúng tôi đυ.ng mặt với các người thì Yêu vương đang tìm cái gì?”

Tuấn Ngạn nói: “Hắn bắt được ta thì luôn miệng hỏi nơi Tang Chỉ ở, ta chỉ có thể mang hắn đi khắp núi chơi đùa thôi, ai mà biết được sai lầm kia dẫn đến sai lầm này đâu.”

Nói xong lời này, ba người đều cùng rơi vào im lặng. Thật lâu sau, Tang Chỉ mới chớp chớp mắt nói: “Hắn tìm ta làm gì? Giờ tìm được rồi lại nhốt chúng ta ở đây cũng chẳng thèm quan tâm, vậy là muốn làm gì đây?”

Ly Vẫn híp mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác liên tưởng đến thời gian trước gặp phải Ma tộc ở bên ngoài kết giới Bình Nhạc, bây giờ lại là tộc hồ yêu, hơn nữa… Bọn họ tìm Tang Chỉ để làm gì? Ly Vẫn khoanh tay trước ngực nói: “Giờ không biết khả năng chạy trốn của chúng ta lớn bao nhiêu.”

Nghe xong lời này Tuấn Ngạn bỗng nhiên cười ra tiếng, “Trốn?” Đưa tay chỉ ra ngoài phòng, Minh Tao ca ca nói: “Làm gì phải trốn? Giờ mà ngươi muốn đi ra ngoài cũng không có ai cản ngươi, bộ ngươi không phát hiện phòng ở này chẳng những không có người trông coi bên ngoài mà còn không hề có kết giới gì sao?”

Mắt Tang Chỉ sáng lên, “Không thể tin được Yêu vương lại có thể tự tin đến như vậy, xem ra pháp thuật của hắn đúng thật là… Ách ~~Dù sao ta cũng không nghĩ tới việc phải cùng hắn giao thủ. Nhưng mà, hắc hắc, ít ra chúng ta cũng không phải là chết chắc rồi.”

Ly Vẫn nghe vậy, quay đầu nhìn tiểu hồ ly, Tuấn Ngạn cũng ngẩng đầu nhìn Tang Chỉ. Tang Chỉ mím môi lại, mở ra lòng bàn tay thật cẩn thận viết chữ “Thước”. Lúc này Ly Vẫn mới bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi Lai Thước đúng là đang ở cùng một chỗ với bọn họ, nhưng khi Tang Chỉ bị bắt cũng không thấy bóng dáng của tiểu tử kia, chẳng lẽ vật nhỏ này thừa dịp loạn lạc đó kịp chạy thoát?

Thấy Ly Vẫn nhìn Tang Chỉ không chớp mắt, lúc này Tang Chỉ mới kiên định nháy mắt cười cười. Vừa rồi ngay khi Yêu vương tiến gần tới cây đại thụ, Tang Chỉ cảm giác được yêu lực mạnh mẽ của Yêu vương, tự biết bản thân mình khó thoát khỏi nên nàng mới đem Lai Thước giấu đi. Nhờ vào hơi thở hầu như không có cùng với khả năng tùy ý ra vào kết giới của tiểu tử kia, lại thêm lúc đó Minh Tao ca ca cố ý quấy rối, nên tiểu tử kia nhờ đó mà tránh khỏi một kiếp.

Tuấn Ngạn thấy Tang Chỉ cùng Ly Vẫn liếc mắt đưa tình, kỳ quái tặc tặc lưỡi, nói: “Ta cảm thấy chúng ta đã quên mất một người.”

Ly Vẫn nói: “Ai?”

Tuấn Ngạn có ý nhìn sâu vào mắt Tang Chỉ, sau đó mới nói: “Những phân cảnh biểu diễn quan trọng như thế này, đệ đệ của ta làm sao có thể bỏ qua?”

Thêm Bình Luận