Chương 8

Nghe tôi nói vậy, hai mắt Giang Dư Châu sáng lên.

[A a a a, ngồi cạnh nhau!]

[Vậy nếu mình khẽ dịch lại gần cô ấy, cô ấy có phát hiện ra không nhỉ?]

Sau đó Giang Dư Châu quay qua đọc thực đơn.

Anh lén lút dịch về phía tôi.

[Hề hề! Gần vãi!]

Anh là chàng trai dịu dàng lại chu đáo.

Anh biết lấy khăn giấy, rót đầy nước trái cây cho tôi, để cán dao và nĩa về phía tôi.

Hình như anh biết tôi thích ăn gì nên gọi một bàn toàn là những món tôi thích.

Đã nói là tôi sẽ mời anh, bảo anh gọi món mà lại gọi toàn những món tôi thích ăn.

Giang Dư Châu cúi đầu cắt bít tết cho tôi.

Anh khẽ cắn môi, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Người này đang lấy sắc đẹp làm mồi.

Trước đây tôi chỉ nhìn thấy anh từ xa.

Anh ở đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, giống như một thiên sứ.

Bây giờ cách một khoảng gần như vậy, tôi còn có thể nhìn thấy nốt ruồi trên mặt anh, đó là điều từ trước đến nay tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Tôi nuốt nước bọt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn hỏi.

"Đàn anh Giang, trước đây chúng mình có biết nhau không vậy?"

Bàn tay đang thái bít tết của Giang Dư Châu dừng lại.

[Mình nên trả lời thế nào đây!! Chẳng lẽ nói mình chính là cậu bé mũm mĩm ngày xưa lấy chiếc nơ con bướm trên mông giáo viên đưa cho cô ấy, xong rồi khiến cô ấy bị mắng khóc sao?!]

[Không được không được không được, trước kia cô ấy ghét mình, sau đó còn bơ mình nữa, quay sang chơi với thằng nhóc học thuộc "Tam Tự Kinh" ở lớp bên cạnh. Hu hu, mình nên làm gì đây?]

Nơ con bướm?

Cậu bé mũm mĩm?

"Tam Tự Kinh"?!

Chẳng lẽ anh là....

"Anh Bí Đao?"

Con dao trong tay Giang Dư Châu rơi xuống đất, phát ra tiếng chói tai.

Phá án!

Ha ha ha, tôi nhớ ra rồi.

Hóa ra hồi nhỏ tôi từng học mẫu giáo với Giang Dư Châu.

Lúc đó tôi học mẫu giáo bé, anh học mẫu giáo lớn.

Lúc nào anh cũng ngốc nghếch chạy lẽo đẽo theo tôi.

Có lần, không biết anh nhặt được chiếc nơ con bướm màu hồng ở đây mà ấp úng nói muốn tặng tôi.

Hạt cườm đính trên chiếc nơ lóe sáng, lấp lánh nhiều màu sắc dưới ánh nắng chiều, không có cô bé nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.

Tôi vui muốn phát điên, gặp ai cũng khoe, còn chạy đến chỗ giáo viên khoe cái nơ mới của tôi.

Không biết lúc đó vì sao cô giáo lại giận, tôi sợ nên khóc rất lâu.

Lúc nhỏ không hiểu chuyện, tôi chỉ nghĩ chơi với anh Bí Đao là sẽ xui xẻo.

Từ đó trở đi, tôi sợ không dám đến gần anh, luôn trốn tránh anh.