Chương 7

Chỉ có Lâm Nhứ Nhứ là lấy điện thoại ra lẩm bẩm: "Hóa ra đi like dạo cũng sẽ được nam thần chú ý. Vcl, Tống Tiểu Noãn, vòng bạn bè của Giang Dư Châu chỉ có mày mới xem được thôi!!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay sang nhìn.

Tôi cũng lấy điện thoại ra xem vòng bạn bè của Giang Dư Châu.

Sáng nay anh đăng bài "Chào buổi sáng", câu bình luận "Chào buổi sáng nhé đàn anh" của tôi vẫn còn đập vào mắt.

Nhưng Lâm Nhứ Nhứ mở vòng bạn bè của Giang Dư Châu ra thì xuất hiện dòng chữ "Chỉ hiển thị trong vòng một tháng", ngoài ra thì chẳng còn gì.

Nhưng mà tôi....

Rõ ràng tôi thấy một ngày anh đăng cả trăm bài mà.

Hóa ra đối với anh, tôi đúng là người đặc biệt.

Tới ngày hẹn.

Bạn cùng phòng bỏ ra hai tiếng đồng hồ trang điểm chải chuốt cho tôi.

Quần áo thay hết bộ này đến bộ khác, trang điểm từ phong cách hoa đào sang phong cách nam, ai không biết có khi còn tưởng tôi sắp đi tham dự tuần lễ thời trang đến nơi vậy.

Thật ra cũng không cần chải chuốt đến mức ấy, nhưng khi thấy bạn cùng phòng của tôi ai cũng vui vẻ, tôi đành mặc kệ họ.

Vừa chuẩn bị xong.

Giang Dư Châu đã nhắn tin.

[Tôi tới rồi.]

Hành động rất khiêm tốn.

Tôi gửi vị trí nhà hàng cho anh, hai chúng tôi hẹn gặp nhau tại nhà hàng.

Anh là người nổi tiếng trong trường, nếu hẹn gặp ở trường thì lại làm màu quá, tôi sợ hôm sau mình sẽ bị đăng lên diễn đàn mất.

Dưới ánh mắt kiên định của bạn cùng phòng, tôi bắt đầu đi.

Giang Dư Châu lại đến sớm hơn nửa tiếng, hình như anh lúc nào cũng phải đợi tôi.

Nơi hẹn gặp cũng khá gần trường, ra khỏi cổng trường rẽ trái, qua một con đường là đến.

Tôi vừa mới bước vào nhà hàng thì suy nghĩ của anh đã vọng lại.

[Lần thứ hai ăn cùng nhau, ai cũng nói là quá tam ba bận, hì hì hì.]

[Mình đã nhờ người phục vụ để hết gấu bông lên chỗ ngồi đối diện, chắc em ấy không phát hiện ra đâu, mình cũng chỉ muốn ngồi cùng em ấy thôi mà.]

[Nhưng liệu làm thế có trực tiếp quá không? Em ấy có giận không nhỉ, thôi kệ đi, đợi em ấy đến thì mình sẽ bỏ gấu bông sang chỗ khác. Hu hu, nhưng mình muốn ngồi cạnh em ấy mà.]

Lúc tôi bước vào, anh đang chống cằm nhìn hai con gấu bông to đùng ở chỗ ngồi trước mặt, suy nghĩ xem có nên bỏ nó đi hay không.

Thấy tôi đến, anh nhanh chóng đứng dậy.

"Để, để tôi bảo phục vụ bỏ đi...."

"Không sao đâu ạ, em ngồi cạnh anh là được mà."