Chương 2

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại bấm nhận.

[Ai nhắn tin cho mình giờ này vậy! Chẳng phải đã nói mình sẽ lên sân khấu phát biểu sao? Để mình xem ai to gan đến thế, chắc chắn mình sẽ ném kẻ đó năm cục shit.]

Tôi ngẩng lên nhìn Giang Dư Châu, anh đứng trên sân khấu, dưới ánh mắt của mọi người, anh cúi đầu, lặng lẽ lấy điện thoại ra.

[A!!! Là đàn em!!! Em ấy nhận tiền rồi! Whoa whoa whoa, mình phải trả lời thế nào đây? Thôi, trước hết phải phát biểu xong đã, rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây, chán chết đi được, mình muốn đi ăn gà rán với đàn em cơ! Lăn lộn, la hét, hu hu, mình phải làm gì mới được đi ăn gà với em ấy đây.]

[Tức chết mất, tức chết mất, sao mãi mà chưa xong, mình đã đói thì chắc chắn đàn em cũng đói rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, còn 29 phút 59 giây, còn 29 phút 58 giây, 29 phút 57 giây....]

Ồn quá.

Ai đó hãy nói cho tôi biết, tại sao học thần lạnh lùng luôn nhìn người khác bằng khuôn mặt liệt lại có nội tâm phong phú tới vậy không?

Giang hồ cấp cứu, ai đó hãy cầm gậy đánh chết tôi đi.

Trong lúc Giang Dư Châu còn đang đếm ngược thì đại hội chào đón tân sinh viên cũng gần kết thúc.

Anh rời sân khấu từ bên trái khán đài, lúc này khoảng cách giữa anh và tôi đã cách xa hơn.

Hình như tôi không nghe thấy nữa.

Chắc là phải ở một khoảng cách nhất định tôi mới nghe được suy nghĩ của anh.

Đang chuẩn bị về ký túc xá, phía sau vang lên tiếng ồn ào của đám đông.

Bạn cùng phòng Lâm Nhứ Nhứ túm bả vai tôi, cố gắng kiễng chân lên.

"Tống Tiểu Noãn, lát nữa bọn mình đi ăn nha, tao muốn ngắm Giang Dư Châu trước, ê, hình như anh ấy nhìn về phía chúng ta kìa. Douma, trông bên ngoài còn đẹp trai hơn cả ảnh trên bảng vinh danh nữa!"

Lâm Nhứ Nhứ vừa dứt lời.

Suy nghĩ của Giang Dư Châu đã chạy thẳng vào đầu tôi.

[Hừ hừ! Nhận tiền của mình nhưng không trả lời là sao! Ít nhất cũng phải nhắn cảm ơn chụt chụt chứ?!! Chẳng lẽ em ấy không chỉ nhắn tin cho một mình mình??? Tức vãi!]

[Kết thúc rồi mà còn đứng đó không chịu đi, có phải là em đang đợi thằng nào khác không?! Để xem lúc nữa tôi đi qua, tôi sẽ huých em một cái! Tôi mà tức giận là hậu quả nghiêm trọng lắm đấy nhé!]

Tôi: ???

Khi thấy Giang Dư Châu cách tôi ngày càng gần.

Xung quanh anh còn có cả một đám người hâm mộ.

Cả đám lao về phía tôi giống như thủy triều.

Này, đùa chứ anh làm thật đấy à.

Trước mặt mọi người, một đám người xông đến huých tôi bay đi, như thế không được đâu.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Trả lời: [Cảm ơn đàn anh, hay là chúng ta cùng đi ăn gà rán đi???]

Tôi cầm điện thoại nuốt nước bọt.