“Chuyện gì vậy?”
Tu Kiệt hỏi cậu.
“Không có gì đâu”
Hạo Phong đáp.
“Thật à?”
Anh hỏi lại. Gương mặt đẹp trai kề sát cậu.
“Thật! Chứ muốn gì?!!”
Cậu thẹn quá hoá giận. Gầm lên một tiếng.
Tu Kiệt cười khẽ.
“Muốn ở cùng phòng với cậu, được không hả?”
Anh thản nhiên đáp. Lời rót vào tai có hơi mập mờ quá mức.
Hạo Phong run rẩy, cậu nghi ngờ là anh cố ý, nhưng không có chứng cứ.
“Ờ…cũng được…tại tôi thấy tội ông không có bạn cùng phòng nên mới đồng ý thôi nhá!”
Rút lấy một cái chìa khoá trên tay lớp phó một cách thô bạo. Hạo Phong cố bình tĩnh bước đi, chỉ là bước chân xiêu vẹo đó thật khó để khiến người ta tin tưởng.
Đáng yêu quá mức.
…
Trong phòng kí túc xá. Một chàng thiếu niên với hai lổ tai trên đầu đang vừa xếp đồ vừa giận dữ.
Cậu rất nghi ngờ!!!
Rất nghi ngờ!!!
Lớp trưởng cao lãnh ít nói mọi khi đột nhiên biến thành một tên thiếu…thiếu lịch sự. Đã vậy còn không ngừng trêu chọc bạn cùng bàn là cậu.
Hạo Phong không thường xếp quần áo cho lắm. Đồ sắp bị cậu nhào cho ra bã. Áo sơ mi đem theo cũng hơi nhăn luôn rồi.
Cậu tức giận ném cái áo đi.
Cái áo bé nhỏ đập vào tường, tưởng chừng không có gì. Nhưng cơn gió trong quá trình đi chuyển của nó đã khiến chiếc bình hoa trên tủ đầu giường rơi xuống.
Bình!
Vỡ tan…
Được rồi!
Bây giờ hãy gọi cậu là thỏ lực lưỡng!
…
Lúc Tu Kiệt bước lên phòng, vừa mở cửa liền đập vào mắt chính là cảnh Hạo Phong đang ngồi xổm dưới đất, trừng mắt với một cái bình hoa đã vỡ.
Trong bình cũng không biết đựng thứ gì, ngoài hoa văng đầu đất còn rơi không ít một vài mảnh đá đỏ, trông rất đẹp mắt.
Tu Kiệt: “…”
“Có chuyện gì hả?”
Anh lên tiếng rồi bước đến gần cậu.
Trên đầu Hạo Phong chính là một đôi tai thỏ trắng mềm, rũ xuống cho biết chủ nhân của nó đang rất ủ rũ.
“Làm bể rồi, sao bây giờ. Cô Trang sẽ giận? Chắc là phải đền, mấy cái đá này chắc là mắc lắm”
Lăng Tu Kiệt siết chặt hành lí trên tay, nhìn về phía cậu đầy sự kiềm chế.
“Ngày mai rồi đền, cậu đi tắm rồi ngủ đi”
Lăng Tu Kiệt để hành lí của mình lên chiếc giường đối diện, lấy ra một cái bọc. Anh cũng ngồi xổm xuống giống cậu, nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ lên bỏ vào bọc.
Hạo Phong theo bản năng cũng muốn giúp đỡ, dù gì thì cũng là cậu làm bể, để người ta dọn cũng thật kì.
Chỉ là tay chưa kịp đυ.ng đến đã bị chế ngự rồi quăng ra xa
“Để tôi làm, cậu mau tắm đi” lỡ bị thương thì biết thế nào.
Cuối cùng cậu chỉ nhặt hai mảnh thủy tinh duy nhất xót lại, còn phải dưới sự giám sát của anh nữa.
Dọn dẹp xong thì cậu lập tức soạn đồ đi tắm. Buổi tối cô Trang còn dự định tụ tập các học sinh của lớp lại trò chuyện đêm khuya một chút, đi trễ chắc chắn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cô.
Lăng Tu Kiệt thì chậm chạp soạn đồ của mình để vào ngăn tủ, chuyến đi của họ không dài không ngắn, để đồ trong vali thì chắc chắn sẽ có mùi. Quan trọng hơn hết. Nhìn quần áo của cậu và quần áo của anh đặt cùng một chỗ, tim Tu Kiệt cứ nhảy lên liên tục, giống như đồ đạc của anh đều nhiễm hơi thở của cậu.
Tự nhéo mình một cái, anh khắc chế bản thân không quay đầu về phía cửa phòng tắm nữa.
…
Hạo Phong tắm không lâu, lúc ra ngoài cậu mang theo một chút hơi mức nóng bỏng, cả người thoải mái nhẹ nhàng như bước từ thiêng đường xuống.
Chỉ là lổ tai ướt nhẹp rủ xuống hai bên, đôi mắt ướŧ áŧ một màu đỏ càng thêm đẹp đẽ.
Da thịt trắng ngần lộ ra dưới chiếc quần short khiến người ta khó mà rời mắt được.
“Cậu mặc như vậy?”
Hạo Phong thoải mái bước ra ngoài thì liền nghe một câu hỏi đằng đằng sát khí như vậy.
“Sao? Đẹp mà, thoải mái nữa”
Trên quần có một xăng tia ẩn, bây giờ nó đã được mở ra, chiếc đuôi thỏ trắng nõn nhỏ xíu lông xù lộ ra ngoài, khiến cho cổ họng anh khỏi nóng.
“Mặc quần dài vào, muỗi lắm”
Không dám nhìn nữa, nhìn nữa anh sẽ chết, Tu Kiệt trong lòng thầm nhủ.
“Đợi chút đi rồi mặc, mặc giờ phiền lắm”
Cậu vẫn là thỏ thôi, mà thỏ thì mặc lắm chị quần áo chứ? Như vậy là thoải mái nhất.
Hạo Phong từ nhỏ cũng được nuôi thả, cậu muốn làm gì làm đó, đã vậy còn rất cứng đầu, quả quyết không chịu mặc quần dài vào. Thong thả lau tóc. Thật sự rất “thẳng”, “thẳng” đến mức không thể nghi ngờ được.
Hạo Phong đi đến tủ quần áo đã được sắp xếp của mình. Lấy ra một hộp tăm bông, bắt đầu vệ sinh lổ tai.
Chỉ là không biết có phải lực tay của cậu mạnh quá hay không mà chiếc tăm bông vừa mới lấy ra liền bị cậu bẽ gãy dễ dàng đến mức cậu không nhận ra.
Hạo Phong: “…”
Thỏ lực sĩ, nên chấp nhận thôi.
Cậu thương tâm cực kỳ, chỉ là trong lòng Tu Kiệt lại đang điên cuồng hét lên hai từ “đáng yêu”, anh vừa thét vừa chửi chính bản thân mình biếи ŧɦái, người ta cũng chẳng để tâm gì mà…
Nhưng mà thật sự rất dễ thương.
Chết tiệt!
Yêu chết mất.
Tác giả có lời muốn nói:
“Lại lười lại lười!!! Chẳng có mấy bạn nào like cho mình cả, lười quá đi a…”
“Nhưng mà cũng cảm ơn mấy bạn độc giả đã đồng hành cùng mình trên chặn đường từ chương 1-24 nha. Yêu nhiều lắm!”
“Chúc các tình yêu vui vẻ!”