Chương 21

“Lý Trang!” Bên ngoài truyền đến tiếng la hét của một người phụ nữ, đánh gãy những lời tự hỏi của anh.

Thổ Cẩu A vội vàng sửa sang lại quần áo rồi chạy ra khỏi phòng, cung kính thốt lên hai chữ: “Phu nhân.”

Không biết vì sao mà anh luôn cảm thấy hôm nay phu nhân có một vài chỗ không được thích hợp cho lắm.

Mẹ Từ tức giận, hai mắt cũng híp lại thành một đường thẳng, thế nhưng trong giọng nói lại bắt đầu thả lỏng ra, chậm rãi nói: “Dạo này thân thể của Vân Ninh ra sao rồi?”

Thổ Cẩu A cúi đầu, trong lòng có chút bồn chồn thế nhưng anh vẫn báo cáo đúng sự thật.

“Gần đây thân thể của tiên sinh đã khỏe hơn không ít...”

Lời nói còn chưa nói xong thì cây gậy chống của ba Từ vung mạnh lên, bên trong ánh mắt liếc về phía những người đang đứng ở bên ngoài ý bảo toàn bộ vô cả đi, lập tức có ba bốn người ở bên ngoài tiến vào bên trong.

“Nếu như Vân Ninh đã khỏe lên không ít vậy thì cậu cũng đã không còn tác dụng gì nữa.” Mẹ Từ tức giận liếc mắt về phía người ở bên cạnh: “Cậu tới trói cậu ta lại cho tôi!”

Thổ Cẩu A lập tức cảm thấy không ổn. Anh cảnh giác mà dần dần lui vào bên trong phòng bếp: “Thân thể của tiên sinh còn chưa có khỏe hẳn. Tôi không thể đi.”

“Không thể đi?” Mẹ Từ tựa như là nghe được một câu chuyện cười mà bật cười. sau đó bà ta tựa như điên cuồng mà thét lên chói tai: “Mày cứu nó khỏe hẳn rồi, khiến cho cây rụng tiền của tụi tao chạy mất thì tụi tao biết làm sao đây hả.”

Một tiếng thét chói tai này khiến Thổ Cẩu A trở nên sửng sốt trong chớp mắt.

Thì ra tiên sinh vẫn luôn bị coi thành một cái cây rụng tiền...

Mắt thấy bảo tiêu càng ngày càng tiến lại gần Thổ Cẩu A nín thở ngưng thần bắt đầu điều động một lượng lớn tin tức tố có tính công kích.

Hơi thở của rừng rậm mang tính áp chế trong nháy mắt đã tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của căn phòng, bên trong còn mang theo chút hương chanh nhàn nhạt.

Mẹ Từ hơi hơi lùi ra sau một chút, lúc này vẻ mặt đã trở nên cực kỳ vặn vẹo: “Cái tên rác rưởi nhà mày vậy mà dám đánh dấu con trai nhà tao!”

“Mày giỏi lắm... mày thật sự rất giỏi...” Mẹ Từ không ngừng lẩm bẩm, trong mắt đều đã trở nên sung huyết.

Thổ Cẩu A thấy thế thì nhanh chóng thoái lui đến chỗ để dao kéo. Mẹ Từ nhìn theo chằm chằm bằng ánh mắt đầy dữ tợm, Sau đó dùng hết sức cố gắng muốn đâm ống tiêm kia vào người Thổ Cẩu A, còn điên cuồng hét lên: “Phá nát cái tuyến thể chết tiệt của nó cho tao!”

......

Bên trong kho hàng, Mạc Bằng Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả bàn tay vẫn còn đang khẽ run rẩy.

Đã rất lâu rồi anh ta không có chạm qua dao giải phẫu.

Cũng may là thành công.

Từ Vân Ninh từ từ mở mắt ra. Cậu chống người ngồi dậy, sau phía sau tuyến thể của cậu đang phát ra hương chanh nhàn nhạt.

Đây là tin tức tố của cậu.

Mạc Bằng Nhiên nhẹ tay nhẹ chân cởi bỏ xiềng xích trên người người đàn ông đang nằm trên bàn phẫu thuật sau đó lại run rẩy cúi đầu xuống.

Rốt cuộc thì anh ta cũng có thể cởi bỏ bộ quần áo phòng hộ này xuống, thật sự hôn lên bờ môi mà anh ta đang mong ước từ rất lâu.

Anh ta đã đợi chờ thời khắc này từ rất lâu rồi.

“Anh ấy có khỏe không?” Từ Vân Ninh nhẹ giọng mở miệng, đánh vỡ bầu không khí cực kỳ yên tĩnh trong phòng phẫu thuật này.

“Cuộc phẫu thuật rất thành công.” Mạc Bằng Nhiên xoay người, lại khôi phục bộ dáng ôn hòa tươi cười như ngày xưa: “Ngài Từ à, tôi cũng nên thực hiện lời hứa của bản thân rồi.”

Từ Vân Ninh gật gật đầu, tâm trạng có chút bất ổn không yên.

Mạc Bằng Nhiên cười cười, nhìn bên trong điện thoại xuất hiện mấy trăm cuộc gọi nhỡ không ai nhận thì lập tức cảm thấy đã xảy ra chuyện không hay.

“Ngài từ à, Ngài Lý khả năng đang gặp phải nguy hiểm!”

Trong biệt thự.

“Đánh gãy tay của nó cho tao! Không được để cho nó che chở tuyến thể!”

Lúc này hai tay của Thổ Cẩu A đã sớm tràn ngập máu tươi, trên mu bàn tay đều là vết thương do dao đâm vào, toàn thân trên dưới chỉ có tuyến thể được bảo vệ dưới lòng bàn tay anh là lông tóc vô thương, không có việc gì mà thôi.

“Vân Ninh...” Trong miệng Thổ Cẩu A nỉ non thì thầm tên của Tinh Anh O. Vừa mới bị tiêm vào một mũi lỏng cơ khiến anh căn bản không có sức lực để có thể phóng thích tin tức tố.

“Bắt người ném lên trên xe cho tao! Xử lý cho sạch sẽ vào!” Mẹ Từ đã gấp đến đỏ mắt. Dù có ra sao đi nữa bà cũng không thể giữ lại cho người này một con đường sống được.

“Không được phép chạm vào tuyết thể của tôi... Không được phép chạm vào tuyết thể của tôi!”

.....

Lúc Tinh Anh O quay về thì ngoài cửa là một mảnh yên tĩnh có điều mùi hương rừng rậm thanh mát tràn ngập dày đặc trong bầu không khí đã chứng minh bên trong xảy ra một hồi đại chiến.