Chương 16

Tinh Anh O có chút sửng sốt. Dựa theo câu nói của người khác đó chính là hồi quang phản chiếu á.

Lúc trước mỗi lần Mạc Bằng Nhiên tới tiêm thuốc cho cậu xong chưa tới một tuần thì sẽ có đôi lúc cậu hôn mê. Nhưng trong khoảng thời gian này, cậu lại cảm thấy cả cơ thể đều trở nên thoải mái thậm chí còn cảm thấy giống như một người bình thường vậy.

Tại sao lại như vậy?

Tinh Anh O cau mày, nghĩ không ra nguyên nhân là vì sao. Sau khi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có lẽ là do sức ăn lớn hơn nên người cũng khỏe mạnh hơn không ít chăng.

Nghĩ vậy, trên mặt Tinh Anh O không tự giác mà lộ ra ý cười.

Bữa sáng đã được dọn ra sẵn ở trên bàn cơm dưới lầu. Bên trên đặt bánh mì sữa bò, thế nhưng Thổ Cẩu A không ngồi ở bên cạnh bàn.

Trong lòng Tinh Anh O cảm thấy có chút kỳ quái, tay mới vừa đυ.ng tới cánh mì nướng thì trong lòng thầm rùng mình.

Bánh nướng đã lạnh.

Tinh Anh O nhanh chóng bước đến trước cửa phòng của người này, nhẹ nhàng gõ một chút: “Lý Trang?”

Không nghe thấy ai trả lời, Tinh Anh O đột nhiên mở cửa. Thổ Cẩu A nằm ở trên giường, môi tái nhợt không hề có chút huyết sắc.

“Lý Trang!”

Tinh Anh O kinh hô ra tiếng. Cậu chạy đến sờ lên mặt người này, cực kỳ nóng.

“Sao vậy, khó chịu ở đâu?”

Tinh Anh O chau mày, nhanh chóng lấy khăn ướt đắp lên trán cho Thổ Cẩu A.

Hương cây có trong phòng ngày một nồng đậm. Hai chân Tinh Anh O trở nên mềm nhũn. Lúc này cậu mới biết hương cây cỏ ấy là tin tức tố của người này

Cậu vậy mà lại có thể ngửi được mùi hương của tin tức tố?

“Lý Trang, anh làm sao vậy.” Tinh Anh O chống đỡ cái cơ thể như đang muốn nhũn ra của mình, nắm lấy tay Thổ Cẩu A.

“Tiên sinh...” Thổ Cẩu A mơ màng mở mắt ra, trong đôi mắt tựa như hàm chứa nước mắt khiến tim Tinh Anh O như quặn thắt.

“Tôi có chút khó chịu...”

Thổ Cẩu A cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa. Từ nhỏ đến lớn anh đều là chịu thương chịu khó, chưa từng nói qua một tiếng khổ. Nhưng mà hiện tại, ở trước mặt tiên sinh, một chút anh cũng đều không muốn nhịn nữa.

Anh muốn khóc, thật nhớ cái ôm ấm áp của tiên sinh.

“Không sợ, ngoan.” Tinh Anh O ngồi ở trên giường, ôm người vào trong l*иg ngực của mình, dựa lên trên bả vai đơn bạc của mình.

“Ngủ một lát trước đi, em ở đây.”

Giọng nói dịu dàng giống như bài hát ru vậy. Nội tâm bất an của Thổ Cẩu A dần dần bình ổn, khẽ nhắm đôi mắt nặng tựa ngàn cân lại tựa hồ như đã ngủ.

Tinh Anh O nhẹ nhàng vỗ về bả vai người này một tay khác lại lôi di động ra, nhắn tin cho Mạc Bằng Nhiên.

Rất nhanh sau đó Mạc Bằng Nhiên đã tới. Tinh Anh O cẩn thận đặt người này nằm xuống lúc này mới cảm giác bả vai như muốn nát cả ra vậy.

“Bác sĩ Mạc, phiền ngày tới xem thử một chút. Tôi đã cho anh ấy uống thuốc hạ sốt rồi thế nhưng mãi vẫn không chịu hạ sốt nữa.” Tinh Anh O nói rất nhanh, Mạc Bằng Nhiên chỉnh lại mắt kính. Quả thật anh ta chưa từng thấy bộ dạng giống như hiện tại của Từ Vân Ninh.

Mạc Bằng Nhiên lập tức đi đến mép giường, kéo lấy người nằm trên giường tới, đẩy mái tóc sau cổ của người này ra nhìn thử.

Quả nhiên, tuyến thể bị tác động mạnh bạo nên dẫn đến có chút viêm.

Mạc Bằng Nhiên nhíu mày, mở hòm thuốc, rút ra một một ống thuốc bổ sung rồi tiêm vào cho anh ta.

“Ngài từ yên tâm. Hiện tại ngài Lý đã không có gì đáng ngại, chỉ là tuyến thể có chút nhiễm trùng mà thôi.”

“Được được được, cảm ơn bác sĩ Mạc.” Tinh Anh O gật gật đầu, vội vàng chạy đến mép giường.

Mạc Bằng Nhiên đứng lên, nhìn bóng dáng của Tinh Anh O ánh mắt trở nên tăm tối không rõ nghĩa.

“Ngài Từ, gần đây ngài cảm thấy thân thể của mình như thế nào rồi?”

Động tác vắt khăn của Tinh Anh O khẽ ngừng một chút. Sau đó cậu dùng khăn ướt đắp lên trán cho Thổ Cẩu A rồi mới từ từ nói: “Đi ra ngoài nói đi.”

“Ngài Từ à. Tôi cảm thấy gần đây thân thể của ngài đã khỏe lên rất nhiều, chỉ sợ bá phụ bá mẫu...” Mạc Bằng Nhiên muốn nói lại thôi, trên mặt lại là không chút biểu tình.

“Sao nào? Để tôi sống lâu hơn mấy ngày bình an cũng không được?” Giọng nói của Tinh Anh O có chút lạnh lùng, trên mặt cũng rút đi vẻ hồng nhuận lúc trước.

Mạc Bằng Nhiên lại cười: “Ngài Từ, xem ra ý chí cầu sinh của ngài tăng mạnh nha. Là bởi vì ngài Lý sao?”

“Liên quan gì đến anh!” Tinh Anh O hét lớn một tiếng. Cậu nhìn về phía Mạc Bằng Nhiên, bên trong ánh mắt còn mang theo ý cảnh cáo.

“Ngài Từ à. Ngài cũng biết, tình hình sức khỏe của ngài vẫn luôn bị giám sát chặt chẽ mà. Nếu ngài cứ mãi duy trì thân thể khỏe mạnh mãi thì tôi tin rằng hai vị kia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài đâu.”

Vẻ mặt của Mạc Bằng Nhiên trông cực kỳ bình tĩnh, hai người giằng co khiến trong phòng nhất thời không có chút tiếng động nào cả.