Chương 13

Ngón tay càng lúc càng nhanh, ngón chân Tinh Anh O cuộn lên, vòng eo bắt đầu không tự giác mà đong đưa.

“Hôn tôi...”

Trong miệng phát ra vài câu nói mớ, Tinh Anh O đột nhiên dựng thẳng vòng eo, ngón tay nhanh chóng vuốt ve, bất ngờ tiết ra một đống chất lỏng màu sữa đυ.c.

“Hưʍ.” Tinh Anh O cười thở ra một hơi, thoải mái thả lỏng thân thể.

Đột nhiên cửa phòng bị gõ nhẹ, Tinh Anh O lập tức hoàn hồn.

“Tiên sinh, cơm chín rồi, hiện tại ngài muốn ăn chưa?” Thổ Cẩu A ghé vào sát cửa, lo lắng sợ rằng nấu lâu quá tiên sinh ngủ mất rồi thì toang.

Thôi toang! Chết bà rồi! xong rồi! Ra đi!

Tinh Anh O xoay người xuống giường, nói vọng ra ngoài cửa: “Mấy món vậy?”

“Thưa tiên sinh là ba món.”

“Nấu thêm một món nữa đi. Tôi muốn uống chút nước canh.” Tinh Anh O nhìn vệt nước trên giường, da đầu đều tê dại cả ra.

Sao mà chảy nhiều nước như vậy chứ!

Tinh Anh O khóc không ra nước mắt sờ sờ quần. Phía sau cũng ướt đẫm một mảng rồi.

“Được! Tiên sinh!” Thổ Cẩu A cười nhe răng. Thì ra tiên sinh thích ăn cơm anh làm đến như vậy.

Nghe thấy động tĩnh anh rời đi, Tinh Anh O không biết lấy sức lực từ đâu ra mà kéo hết chăn trên giường xuống đất, sau đó lại lấy tấm chăn dự phòng trong tủ đồ ra trải lại cho gọn gàng, rồi lại thay một cái áo sơ mi mới.

Quần thì tất nhiên mặc không vừa rồi… Quá lớn.

Tinh Anh O khẽ cắn môi cầm lấy ly nước đổ lên trên tấm dra trải giường kia.

Sau đó cậu ôm lấy đống đồ bước từng bước nhỏ ra cửa, cố gắng xốc dậy tinh thần rồi mở cửa ra.

Thổ Cẩu A đang nấu canh trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa thì giật mình, qua đầu nhìn qua. Sau đó anh như bị điểm huyệt mà đứng im tại chỗ.

Tiên sinh, đang mặc quần áo của anh hả?

Ánh mắt của Tinh Anh O có chút mơ màng. Cậu cố gắng bảo trì vẻ bình tĩnh của bản thân mà nói: “Cái đó… Tôi không cẩn thận làm đổ nước lên trên giường. Ngay cả quần áo cũng bị dính không ít nước nên mượn đồ của anh mặc tạm một chút.”

“Nấu xong cơm thì lên gọi tôi. Tôi đi thay một bộ quần áo khác đã.”

Nói xong, Tinh Anh O rón rén nhanh chóng chạy lên lòng.

Thổ Cẩu A nuốt nuốt nước miếng, dùng sức chớp chắp mắt.

Tiên sinh vậy mà trực tiếp mặc quần áo của anh!

Đây là cảnh tượng mà chỉ trong mơ anh mới có thể nhìn thấy đó nha!

Hơn nữa chân của tiên sinh còn đẹp hơn so với trong mơ nữa...

Thổ Cẩu A lại nuốt một ngụm nước miếng. Anh thu hồi ánh mắt, đi vào phòng ôm lấy cái dra trải giường cùng chăn đi giặt.

Có điều… Sao trong phòng anh lại có hương chanh nặng như vậy nhỉ?

Tinh Anh O thay quần áo xong thì đi xuống lầu. Nhiều năm rồi cậu chưa từng phóng thích qua nên hiện tại cực kỳ thoải mái khiến cậu có cảm giác cả người như muốn bùng sáng vậy.

“Tiên sinh, bây giờ ăn cơm được chưa.” Thổ Cẩu A đỏ mặt. Hương chanh vừa nãy ở trong phòng câu lấy anh khiến anh thiếu chút nữa thì đã phát tình.

“Ừm.” Tinh Anh O nhấp miệng, đặt cái áo sơ mi đã gấp gọn lên trên bàn: “Cái này đợi lát nữa tôi sẽ giặt sạch cho anh.”

“Không cần đâu!” Giọng nói của Thổ Cẩu A có chút cao. Tinh Anh O lập tức trưng ra vẻ mặt hồ nghi khiến Thổ Cẩu A vội vàng cúi đầu giả lã mà cười khan.

“Tiên sinh, để tôi tự giặt là được rồi.”

Tinh Anh O thất thần gật gật đầu. Cậu gắp mấy miếng đồ ăn cho vào miệng từ từ nhai.

Trong phòng ăn chỉ có tiếng ăn cơm của hai người. Đôi lúc Thổ Cẩu A sẽ giương mắt ngắm Tinh Anh O một chút rồi lại há to miệng ăn cơm.

“Lý Trang.” Tinh Anh O đặt đũa xuống, sắc mặt có chút trịnh trọng.

Đây là lần đầu tiên Thổ Cẩu A thấy tiên sinh gọi thẳng tên của anh vì thế anh lập tức đặt chén đũa xuống chăm chú lắng nghe.

“Anh cũng biết bệnh tình của tôi như thế nào…” Yết hầu của Tinh Anh O khẽ di động lên xuống, ngập ngừng một chút tựa như là cố lấy dũng khí thật lớn: “Thời gian còn lại của tôi không nhiều lắm. Tôi cũng nhìn ra được là anh rất thích tôi.”

“Nếu có thể... không biết anh có thể cùng ở bên cạnh tôi những ngày cuối cùng này không?”

Hắn biết như vậy là ích kỷ, nhưng hắn đã lâu không có cảm thụ quá như vậy ấm áp ôm ấp, đã lâu không có như vậy tâm động cảm giác.

Nếu thời gian không nhiều lắm, vì sao không thể phóng túng một phen.

Bầu không khí tựa như ngưng đọng lại ngay chính khoảnh khắc này, rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng đáp lại. Hô hấp của Tinh Anh O càng ngày càng nặng.

“Tôi có thể chi trả cho anh phí bồi thường tổn thất tinh thần trong thời gian này...”

“Tiên sinh.” Thổ Cẩu A lên tiếng đánh gãy lời nói của cậu. Sau đó trên tay cậu bị một bàn tay to lớn rắn chắc mang theo hơi ấm phủ lên theo sau hắn trên tay phủ lên một con ấm áp dày nặng bàn tay to, từ từ xoa nén đem ngón tay đang cuộn tròn của cậu tách ra.