Chương 04

Chương 04

Toàn bộ viện kiểm sát đều cảm thấy thực tập sinh mới đến quá khổ.

Mặc dù Thẩm Văn Quân nổi tiếng độc miệng, ai trong viện cũng từng dính đạn của anh, nhưng việc bị mắng từ sáng đến tối như vậy, quả thật rất đáng sợ.

Nghe nói thực tập sinh mới đến là fan hâm mộ của thầy Thẩm, người này còn đặc biệt nhờ vào quan hệ của người thân để được làm thư ký thực tập của Thẩm Văn Quân.

Kết quả là tự rước lấy khổ, bị anh mắng hơn cún.

Có điều là do Đằng Nhuệ thực sự bất cẩn, cậu liên tục phạm sai lầm nên mới bị mắng, không phải do Thẩm Văn Quân cố ý gây sự.

“Sao cậu cứ gõ sai chính tả hoài vậy?”

“Hồ sơ vụ án đâu rồi, cậu để nó ở đâu hả?”

“Mấy điều khoản này còn không nhớ, sao cậu đậu đại học hay vậy?”

Đằng Nhuệ vốn đang căng thẳng lại bị mắng liền rối loạn hơn, càng lo lắng sẽ càng hỏng việc, ngay ngày đầu thực tập cậu đã nghe chửi đến thần hồn điên đảo.

Nếu không phải do tin tức tố của Thẩm Văn Quân quá thơm, cậu thực sự đã không trụ nổi, chắc chắn sẽ khóc huhu chạy đi và không bao giờ đến đây làm nữa.

Từ nhỏ đến lớn, cũng có kha khá thầy cô mắng cậu ngốc nghếch, nhưng Thẩm Văn Quân là người đáng sợ nhất.

Có lẽ do độ kết hợp cao cùng sự ảnh hưởng của tin tức tố, Thẩm Văn Quân trong mắt cậu như được lọc bởi 180 bộ lọc, dù Thẩm Văn Quân có mắng cậu đi nữa thì trong lòng cậu chỉ nghĩ được: Tại sao khi mắng người giọng anh ấy êm tai quá vậy, khuôn mặt tức giận cũng đáng yêu gì đâu.

Thực sự là hết thuốc chữa.

Thẩm Văn Quân hiển nhiên cũng ngửi thấy mùi hương nồng nàn kia khiến anh hoa mắt chóng mặt.

Có lẽ vì vậy trong lòng anh càng cự tuyệt.

Anh cảm thấy bản thân không phải là kiểu omega bị bản năng chi phối.

Đùa gì vậy? Chỉ vì độ phù hợp cao mà bắt anh phải nghe theo sự sắp đặt của định mệnh đi yêu Đằng Nhuệ ư? Vậy thì học thức để đâu? Tính cách thì sao? Còn cả thói quen nữa?

Với lại, có nhìn thế nào thì Đằng Nhuệ cũng không xứng với anh, nếu không vì ảnh hưởng của tin tức tố, anh cơ bản sẽ không liếc nhìn Đằng Nhuệ một cái.

Giằng co hết nửa ngày, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.

Đằng Nhuệ bưng khay thức ăn lén lút nhìn Thẩm Văn Quân, cậu cẩn thận đi đến gần anh. Thẩm Văn Quân thờ ơ liếc cậu một cái, ánh mắt phảng phất như đang nói: Dám ngồi gần tôi xem, cậu tới số rồi đấy.

Quá hung ác, Đằng Nhuệ sợ run người đi đến chỗ khác.

Trên tivi nhà ăn đang chiếu một bộ phim thần tượng rất hot.

Nội dung kể về một alpha đã có vị hôn thê cũng là một alpha của gia đình tài phiệt, vào đêm trước lễ kết hôn, alpha này đã gặp được omega định mệnh của đời mình, hai người như củi khô gặp lửa, điên cuồng yêu nhau không thể tách rời.

Lúc này đang chiếu đoạn đối thoại đẫm nước mắt của cả hai:

“Trước khi gặp em anh không biết tình yêu đích thực là gì. Tiểu Ngọc, anh yêu em!”

“Nhưng em không xứng với anh hu hu hu. . . .Em không thể cùng anh hu hu hu. . . . Em rất đau lòng nhưng em sẽ rút lui để tác thành cho hai người hu hu hu hu. . . .”

“Không! Em không thể đi! Không có em, cuộc đời của anh sẽ không trọn vẹn!”

Thẩm Văn Quân buồn nôn trợn mắt, may là anh ăn cơm xong rồi.

Đằng Nhuệ bước lại gần, thận trọng hỏi: “Thầy Thẩm, anh cảm thấy thế nào?”

Thẩm Văn Quân nói: “Dù chỉ mới đính hôn nhưng vi phạm khế ước cũng phải trả giá rất đắt. Nếu tôi là vị hôn thê của anh ta, tôi sẽ tìm một đoàn luật sư để kiện, có thể kiếm được kha khá tiền bồi thường.”

Đằng Nhuệ: “. . . . . . . ”

Buổi chiều, Đằng Nhuệ tiếp tục bị ăn mắng.

Thẩm Văn Quân hôm nay tức điên người, may mắn là kỳ phát tình mỗi tháng của anh trải qua êm đẹp, cho dù Đằng Nhuệ có ở đây thì cũng không đến mức phát tình tại chỗ.

Bốn giờ chiều, chuông báo do Thẩm Văn Quân cài sẵn vang lên.

Thẩm Văn Quân đứng dậy.

Đằng Nhuệ lập tức đứng lên theo, cậu như công công theo hầu phía sau anh.

Thẩm Văn Quân dừng lại, anh xoay người nhìn cậu nói: “Đừng đi theo tôi, không phải việc của cậu.”

Đằng Nhuệ hỏi: “Anh. . . Anh muốn đi đâu?”

Thẩm Văn Quân nói: “Tôi tan làm rồi.”

Đằng Nhuệ mờ mịt “Hả?” một tiếng: “Anh tan làm sớm vậy?”

Thẩm Văn Quân vô cùng chán ghét tên nhóc này, anh không muốn nói cho cậu biết hôm nay là sinh nhật mình, anh lạnh nhạt trả lời: “Đúng vậy, bình thường tôi ít khi về sớm nhưng hôm nay có việc, làm sao nào? Có ý kiến hả? Phải tôn trọng quyền cá nhân của người khác.”

Đằng Nhuệ như bị khóa miệng, không dám nói nữa.

Dù vậy Đằng Nhuệ vẫn đi theo anh, cậu hít sâu một hơi lấy dũng khí nói: “Thầy, thầy Thẩm. . . . ”

Thẩm Văn Quân khó chịu: “Cậu còn chuyện gì sao?”

Đằng Nhuệ đỏ mặt nói: “Có, có thể cho em số điện thoại của anh được không?”

Thẩm Văn Quân không chút do dự hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải cho cậu số điện thoại?”

Như bình thường Đằng Nhuệ sẽ bị dọa đến không dám nói, nhưng giờ cậu phải mặt dày nói tiếp: “Vì, vì chúng ta là bạn đời định mệnh. . . . . Tuy, tuy, tuy rằng anh có vẻ không thích em, nhưng em, em, em rất yêu anh, em cảm thấy chúng ta nên tìm hiểu về nhau một chút, trước tiên là làm bạn. . . . ”

Thẩm Văn Quân cười cười, anh bước lại gần Đằng Nhuệ, khí thế hùng hổ doạ người khiến Đằng Nhuệ đi lùi về sau, lưng đυ.ng tường. Thẩm Văn Quân chỉ chỉ cậu nói: “Con mẹ nó, cậu thử nói câu chúng ta là bạn đời định mệnh một lần nữa xem, tôi sẽ đập cậu chết tươi.”

Đằng Nhuệ che miệng, chớp chớp mắt, cậu như chú cún con bị ghét bỏ, oan ức nói: “Nhưng em chỉ muốn biết số điện thoại của anh thôi.”

Thẩm Văn Quân giễu cợt hỏi: “Cậu nói cậu yêu tôi hả? Vậy thì tại sao lại yêu tôi? Cậu chỉ bị ảnh hưởng của tin tức tố thôi, không lẽ cậu là động vật hả? Mới ngửi được một ít mùi tin tức tố đã nghĩ bản thân yêu tôi sao? Hiểu rõ về tôi à? Cậu cái gì cũng không biết vậy mà dám mở miệng nói yêu tôi.”

Đằng Nhuệ không dám lên tiếng, qua một lúc mới lắp bắp nói: “Anh, anh rất xinh đẹp.”

Thẩm Văn Quân tức nghẹn.

Anh trừng mắt nhìn tên ngốc trước mặt: “Nông cạn!”

Đằng Nhuệ mặt đỏ bừng, cậu tiếp tục nói: “Yêu thích vẻ bề ngoài của anh có gì không được sao? Dựa vào đâu mà nói yêu thích vẻ ngoài là nông cạn chứ?”

Thẩm Văn Quân còn muốn mắng tiếp nhưng điện thoại lại đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ muốn mắng chết tên nhóc này của anh.

Thẩm Văn Quân lấy điện thoại di động ra, anh đưa mắt nhìn, là Tạ Hàm gọi tới. Tạ Hàm hỏi: “Tiểu Quân, cậu tan làm chưa?”

Thẩm Văn Quân bỏ qua cho Đằng Nhuệ, anh nén giận nói với Tạ Hàm: “Tôi được nghỉ rồi, cậu tới đón tôi đi.”

Thẩm Văn Quân không muốn phí thời gian cùng Đằng Nhuệ, anh vào văn phòng dọn dẹp đồ.

Đằng Nhuệ đã nghe mắng một trận nhưng vẫn không xin được số của anh, cậu ủ rũ cúi đầu.

Thấy Thẩm Văn Quân rời đi, cậu tò mò muốn biết người đến đón anh là ai. Đằng Nhuệ lén lút đi theo phía sau anh, lại gặp được anh đẹp trai lần trước đến trường đại học tìm Thẩm Văn Quân.

Đằng Nhuệ bị đả kích —— À, người này quả nhiên là bạn trai của Thẩm Văn Quân. Hóa ra là do anh ấy đã có bạn trai ư? Nhưng rõ ràng hai người mới là sự kết hợp hoàn hảo trong giới ABO!

Bạn đời định mệnh mới là chân ái, những thứ trước kia chỉ là tích lũy kinh nghiệm thôi.

Thấy Đằng Nhuệ đờ mặt đứng ở cửa.

Bác bảo vệ đi tới hỏi: “Cháu nhìn gì vậy?”

Đằng Nhuệ nói: “Người đón thầy Thẩm là ai vậy ạ?”

Bác bảo vệ nói: “Là Tạ Hàm, bạn của cậu ấy, đến đây thường xuyên lắm.”

Đằng Nhuệ nửa tin nửa ngờ: “Bạn sao? Không phải bạn trai hả bác?”

Bác bảo vệ lại nói: “Không phải bạn trai, thầy Thẩm không có bạn trai, hơn nữa Tạ Hàm không phải alpha, cậu ta là cảnh sát beta.”

Đằng Nhuệ cảm thấy bản thân như được hồi sinh.

Một bên khác.

Trên xe.

Khi Tạ Hàm tới đón Thẩm Văn Quân, hắn đã thấy tên nhóc Đằng Nhuệ đang nhìn lén ở phía xa, Thẩm Văn Quân lại rất bình tĩnh nên hắn cũng không lập tức hỏi anh.

Chờ Thẩm Văn Quân lên xe xong, trực giác đã nói cho hắn biết, cậu nhóc kia có chút không ổn, Tạ Hàm liền hỏi: “Người đi theo phía sau cậu là ai vậy? Tóc húi cua, tầm hai mươi tuổi, cao khoảng 1m85.”

Thẩm Văn Quân bình tĩnh trả lời: “Đằng Nhuệ. Sinh viên đại học Luật H, đang thực tập ở đây.”

Sinh viên đại học Luật.

Chắc chắn là alpha.

Tạ Hàm nghĩ thầm: Những alpha si mê Thẩm Văn Quân thì hắn đã thấy nhiều rồi, không có gì lạ.

Thẩm Văn Quân lại bổ sung: “Cậu ta chính là người tôi đã nói với cậu đó, có thể là alpha định mệnh của tôi.”