Chương 02

Chương 02

Dưới ảnh hưởng của tin tức tố, Đằng Nhuệ ngây ngốc nhìn Thẩm Văn Quân, như được lọc dưới mười tám phần mền cậu cảm thấy người đàn ông trước mặt thật sự quá xinh đẹp, say mê đến thần hồn điên đảo.

Thẩm Văn Quân thì không như vậy, anh ghét bỏ liếc nhìn sinh viên Đằng Nhuệ, rõ ràng chỉ là một tên nhóc đầu óc ngu si, nước miếng trong miệng cậu ta sắp nhỏ giọt đến nơi.

Anh cất bước, vội vã rời đi.

Tên ngớ ngẩn nào đây?

Thẩm Văn Quân đến phòng làm việc của giáo viên trước, vừa đúng lúc không có ai ở đây anh lấy hơi một cái. Buổi sáng đã tiêm một liều thuốc ức chế nên giờ không thể dùng tiếp, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thẩm Văn Quân đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn hai phút nữa là tới giờ học.

Bây giờ xin nghỉ dạy cũng không kịp.

Hơn nữa, trước giờ anh chưa từng xin nghỉ làm trong kỳ phát tình.

Nhưng anh có một linh cảm không lành, cậu alpha kia giờ này chưa vào lớp, trên tay còn cầm tài liệu khoa luật, rất có thể sẽ học lớp của anh. Lỡ như đυ.ng phải sẽ khiến cho triệu chứng kỳ phát tình của anh càng nặng thêm.

Đề phòng ngộ nhỡ, Thẩm Văn Quân gọi điện thoại cho Tạ Hàm. Tạ Hàm lập tức bắt máy.

Thẩm Văn Quân uyển chuyển nói: “Bây giờ cậu rảnh không? Có thể đến đại học Luật H một chuyến được không? Cơ thể tôi không thoải mái. Tầm một tiếng nữa đi.”

Tạ Hàm liền hiểu rõ: “Giờ tôi sẽ xin nghỉ.”

Hai người học chung từ cấp 2, chơi rất thân.

Vào năm lớp 10, Thẩm Văn Quân phân hoá thành omega, lúc mới phân hóa giới tính thứ hai, tin tức tố của anh không ổn định, thỉnh thoảng lại tỏa ra khiến alpha khác phát tình, làm Thẩm Văn Quân phiền não muốn chết.

Lúc đó Tạ Hàm ngày nào cũng về nhà với anh, anh lại đặc biệt tin tưởng người bạn thân phân hóa thành beta không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố này, chỉ cần có Tạ Hàm bên cạnh anh sẽ cảm thấy an tâm.

Đối với anh mà nói, Tạ Hàm là người không thể thiếu trong đời.

Tạ Hàm là người rất đúng mực, tuy không phải alpha nhưng sự nghiệp cũng rất thành công. Giữa hai người bọn họ, không cần quá nhiều lời cũng đủ khiến đối phương hiểu được ý mình.

Tạ Hàm nói sẽ tới, Thẩm Văn Quân lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh xoa dịu nhịp tim đang tăng nhanh của mình, tay cầm lấy tài liệu giảng dạy đi tới phòng học.

Đúng như dự đoán, vừa đặt chân vào phòng học Thẩm Văn Quân đã ngửi thấy mùi tin tức tố thơm nồng kia.

Nhưng chỉ định mệnh mới có thể ngửi thấy mùi tin tức tố rõ ràng, những alpha cùng omega khác chỉ có thể cảm nhận ở nồng độ bình thường.

Thẩm Văn Quân bước vào vừa vặn ngay lúc chuông reo, tựa như mang một luồng gió lạnh khiến đám sinh viên đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

Thẩm Văn Quân nhìn Đằng Nhuệ ngồi hàng cuối lớp, tên ngốc kia đang trợn mắt há mồm nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt sáng lấp lánh.

Thẩm Văn Quân đã gặp qua rất nhiều alpha nhìn mình như thế trong kỳ phát tình rồi.

Trong các tội phạm anh đã thẩm vấn, cũng có những tên cặn bã bại hoại, ánh mắt mấy tên đó mới đúng là hạ lưu vô sỉ, nhưng dù tình huống nào đi nữa, anh vẫn sẽ bình tĩnh như thường.

Chỉ là có hơi khó chịu một chút nhưng anh vẫn chịu được, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ đã hơn một tiếng, vừa hay là thời điểm thuốc ức chế phát huy tác dụng tốt nhất.

Đại học Luật H là trường có điểm chuẩn cao nhất, sinh viên ở đây cứ mười người thì có hết tám người là alpha.

Hương tin tức tố thanh lãnh mà ngọt ngào của Thẩm Văn Quân tràn ngập trong phòng học, khiến không ít người mặt đỏ bừng tim đập loạn, chăm chú nhìn anh.

Một sinh viên thực sự không nhịn được, giơ tay nói: “Thẩy Thẩm, em nghĩ thầy nên dùng một liều thuốc ức chế đi ạ. . . .Quá, quá thơm rồi.”

Mọi người đều đồng ý.

Ông đây dùng thuốc ức chế rồi.

Thẩm Văn Quân mặt không đổi sắc, anh cười nhạo một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Đó là vì tôi đang trong kỳ phát tình.”

“Sao thế? Chút năng lực khống chế cũng không có, sau này khi làm việc đυ.ng phải phạm nhân là omega thì sao đây? Lẽ nào cậu cũng như bây giờ, lắp ba lắp bắp bảo người ta uống thuốc ức chế?”

Có người cười trộm khiến cậu sinh viên kia đỏ mặt.

Thẩm Văn Quân không nhượng bộ bước xuống bục giảng.

Anh cởi bỏ áo khoác, nửa người trên là áo sơ mi trắng cổ nhọn phối cùng áo vest và áo ghi lê đen, cà vạt thắt nút tam giác đơn giản, bên dưới là quân tây phẳng phiu. Từ dưới bục giảng nhìn lên, dáng người anh quá đẹp, cổ tay dài qua đũng quần, eo thon chân dài.

Thẩm Văn Quân cao 1m82, so với alpha cũng không tính là thấp.

Anh từ tốn bước tới chỗ ngồi của sinh viên.

Mùi tin tức tố ngọt ngào và quyến rũ pha lẫn thái độ lạnh nhạt cùng cao ngạo của anh tựa như hương thơm được bao bọc trong làn tuyết nhẹ nhàng lướt qua mặt, quá đầu độc người khác rồi. Nhớ đến lời trào phúng của thầy Thẩm, xem như là vì thể diện của alpha, phải cố mà nhịn!

Rõ ràng thầy Thẩm ăn mặc rất kín đáo, đến cổ cũng chẳng lộ ra.

Thẩm Văn Quân mang theo hương thơm của omega đang trong kỳ phát tình đi lướt qua đám sinh viên alpha non nớt, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tôi biết trong các cậu có rất nhiều người tự cho là mình giỏi giang, xem thường omega. Tuy nhiên trên thực tế, thân là omega thật ra cũng có chỗ tốt, nếu đang trong kỳ phát tình thì omega cũng có biện pháp để phát huy năng lực. . . . . ”

“Ví dụ như. . . . ”

Ánh mắt cả lớp dõi theo bóng lưng anh.

Tim đập thình thịch, vừa sợ vừa mong giáo sư Thẩm đi qua người mình.

Trong đó, lo lắng nhất là Đằng Nhuệ.

Mấy alpha khác không chịu được, cậu còn cảm nhận rõ hơn mấy trăm lần luôn đó. Cậu đau đầu hoa mắt, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, còn tim thì đập nhanh như thể sắp nổ tung đến nơi.

Thẩm Văn Quân đứng lại bên cạnh Đằng Nhuệ một lúc, đầu óc Đằng Nhuệ lập tức trống rỗng.

Không phải Thẩm Văn Quân không cảm thấy nóng, nhưng ý chí của anh so với thanh niên Đằng Nhuệ tốt hơn nhiều.

Từ trên cao, Thẩm Văn Quân cụp mắt nhìn chằm chằm Đằng Nhuệ rồi hỏi: “Cậu tên gì?”

Đằng Nhuệ ngẩng đầu, như bị ánh mắt lạnh băng của Thẩm Văn Quân cạy miệng, cậu lắp bắp nói: “Đằng, Đằng, Đằng Nhuệ, Đằng trong Đằng Vương Các, Nhuệ trong sắc bén.”

[*] Đằng Vương Các: là tên gọi của ba nhà lầu có gác do Đằng Vương Lý Nguyên Anh thời Nhà Đường cho xây dựng tại các tỉnh Giang Tây, Tứ Xuyên và Sơn Đông. (Theo Wikipedia)

“Bao nhiêu tuổi?”

“Tròn mười chín tuổi. . . . Tuổi, tuổi mụ là hai mươi mốt.”

[*] Tuổi mụ: có thể nhiều hơn “tuổi thực” từ một đến hai tuổi, một đến hai tuổi này được xem như tuổi giả. Ví dụ như một đứa trẻ sinh ra vào tháng Chạp (tháng 12 âm lịch) sau đó liền qua năm mới, tính theo “tuổi mụ” thì đứa trẻ này đã được hai tuổi. Vì vậy “tuổi mụ” nhiều hơn “tuổi thực” tận hai tuổi.

“Trước đây từng học ở đâu?”

“Cấp 1 học ở trường Tiểu học XX, cấp hai học ở trường Trung học XO, cấp ba học ở trường Trung học Phổ Thông OO. Thi đại học được XXX điểm.”

“Trong nhà có những ai?”

“Em là con một, ba mẹ vẫn còn. Ba em là công chức nhà nước, còn mẹ là bác sĩ. Nhà, nhà em có hai căn hộ, một căn ở đường vành đai 2, căn còn lại ở đường vành đai 5, trong nhà có một chiếc xe bốn mươi vạn.”

[*] 400.000 NDT tương đương hơn 1,4 tỉ VND

Thẩm Văn Quân hỏi cái gì, cậu cũng ngoan ngoãn trả lời.

Cuối cùng, Thẩm Văn Quân hỏi: “Có tiền sử phạm tội không?”

Cả người Đằng Nhuệ cứng ngắc, lắc đầu liên tục: “Không, không, không có!”

Thẩm Văn Quân sâu sắc nhìn cậu: “Thật sự không có sao?”

Đầu Đằng Nhuệ choáng váng, cậu rối loạn rồi xấu hổ nói: “Em. . . . . Em từng trộm thẻ căn cước của người lớn, hồi còn đi học từng vào quán net.”

Thẩm Văn Quân nở nụ cười.

Má ơi. Cả người Đằng Nhuệ choáng váng, chỉ nhìn thấy nụ cười của Thẩm Văn Quân thôi mà cõi lòng cằn cỗi của cậu như muốn nở hoa.

Thẩm Văn Quân đứng thẳng, anh nhìn một vòng quanh lớp rồi nói: “Đã thấy rõ chưa? Kiểu alpha ngờ nghệch thế này, lúc thẩm vấn tôi đã gặp rất nhiều, hỏi gì cũng khai sạch.”

Cả lớp cười phá lên.

Trong tiếng cười của sinh viên, Thẩm Văn Quân quay lại bục giảng tiếp tục bài dạy.

Đám sinh viên yên lặng ghi chép bài, trừ tiếng anh nói ra, chỉ nghe thấy tiếng lật sách vở hay tiếng viết chữ nhẹ nhàng vang lên.

Vì vậy dù đã cố làm nhẹ, nhưng Thẩm Văn Quân vẫn nghe thấy tiếng cửa mở đầu tiên, anh nhìn về phía cửa sau phòng học.

Tạ Hàm bước vào, nhìn anh nở nụ cười rồi vẫy vẫy tay.

Thẩm Văn Quân vừa thấy hắn, trong lòng an tâm hẳn lên, cả người thả lỏng hơn nhiều, không còn quá căng thẳng và sắc bén nữa.

Tạ Hàm tìm vị trí ở cuối phòng, lại vừa vặn ngồi cạnh Đằng Nhuệ.

Hắn ngồi xuống nhìn đồng hồ trên tay, còn 3 phút nữa là kết thúc giờ học.

Cả phòng đang ngấm ngầm phun trào tin tức tố, nhưng hắn một chút cũng không cảm nhận được.

Tạ Hàm lơ đãng nhìn thoáng qua Đằng Nhuệ, thấy cậu mồ hôi đầy trán, hắn tốt bụng nhỏ giọng nói: “Này bạn học, cậu nên lên phòng y tế đi chứ?”

Sau đó đưa khăn giấy cho cậu ta.

Đằng Nhuệ nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi: “Cảm ơn. . . . Tôi, tôi không sao.”

Trong lòng Tạ Hàm hiểu ra vài phần, không chừng nam sinh này đã bị tin tức tố của Thẩm Văn Quân hấp dẫn, hắn thấy qua nhiều rồi. Sau khi Thẩm Văn Quân phân hoá, đã có rất nhiều alpha muốn đánh dấu anh, thế nhưng tất cả đều rước lấy nhục, không ai thành công.

Cuối cùng chuông tan học cũng vang lên.

Vừa lúc Tạ Hàm đứng dậy liền nghe thấy hai sinh viên bên cạnh bàn tán về Thẩm Văn Quân.

“Đậu má, thầy Thẩm quá hấp dẫn rồi. Tin tức tố của thầy ấy thơm ghê, tôi muốn beep beep.”

“Thầy ấy còn chẳng mang vòng cổ, trên cổ trần trụi thế kia, vẫn chưa bị ai đánh dấu cả. Vừa nãy trong đầu tôi chỉ xuất hiện mỗi suy nghĩ muốn đánh dấu thầy ấy.”

“Tôi thì hơi sợ thầy ấy, vẫn thích omega dịu dàng đáng yêu hơn.”

“Không biết alpha nào mới có thể đánh dấu thầy ấy đây.”

Tạ Hàm vẫn thường hay nghe các alpha nói tin tức tố của omega trong kỳ phát tình rất thơm, nhưng hắn là một beta không thể cảm nhận được gì. Thật ra Tạ Hàm luôn ao ước, không biết tin tức tố của Thẩm Văn Quân có vị gì nhỉ?

Thẩm Văn Quân sắp xếp giáo án cùng tài liệu xong, anh vắt áo khoác lên tay rồi đi về phía Tạ Hàm.

Đằng Nhuệ cảm thấy bản thân cậu sắp điên rồi, cậu lo lắng suy nghĩ: Sao, sao bây giờ? Không phải thầy ấy muốn hẹn mình đi giải quyết kỳ phát tình chứ? Mình, mình không mang ‘áo mưa’, bây giờ đi mua hả ta? Mình có mang bóp tiền không nhỉ? Con trai với con trai thì làm thế nào? ? ? Mình, mình, mình còn là trai tân, mình không có kinh nghiệm, mình có làm được không? ? ?

Đằng Nhuệ đang muốn đứng dậy thì Tạ Hàm ngồi kế bên đã đứng lên, che khuất tầm nhìn của cậu.

Thẩm Văn Quân không hề liếc mắt nhìn cậu một cái, anh đưa áo khoác cho Tạ Hàm.

Tạ Hàm đã quen cầm đồ giúp anh, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đằng Nhuệ như bị sét đánh ngang tai, cậu ngồi cứng ngắc tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người sánh đôi rời đi.

Bạn học bên cạnh khe khẽ bàn luận: “Trời má, có phải bạn trai của thầy Thẩm không. . . . Xứng đôi quá đi. Mẹ nó, thật hâm mộ anh ấy.”

Thẩm Văn Quân vừa ngồi lên xe Tạ Hàm, trong nháy mắt anh đã bỏ xuống lớp giáp sắt, cả người co quắp mềm nhũn, không chút phòng bị.

Thẩm Văn Quân dựa vào ghế lái, anh nhấn nút điều khiển ghế ngồi. Ghế xe chầm chậm hạ xuống, anh cũng ngửa đầu ra sau, đôi môi hơi hé mở tràn ra những tiếng thở dốc đã kiềm chế rất lâu.

Trong mắt Tạ Hàm, hình ảnh này như con chiên ngoan ngoãn nằm trên tế đàn của ác ma, mong muốn dâng hiến bản thân, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.

[*] Con chiên: theo thuật ngữ của đạo Thiên Chúa để chỉ giáo dân ngoan đạo.

Thẩm Văn Quân cong người, tay kéo cà vạt để nới lỏng cổ áo, lông mi hơi rũ xuống, anh nhàn nhạt đưa mắt nhìn Tạ Hàm: “Nhanh lên.”