Chương 14

"Nếu

không

phải vì ta." Túc vương phi dùng tay che mặt thấp giọng

nói

"Năm đó, nếu ngươi

không

phải vì ta cũng

sẽ

không

nhận lấy A Khanh."

Năm đó thân phận của nàng quá thấp căn bản

không

đủ để xứng đôi với em ruột của Hoàng thượng là Túc vương. Còn phải phiền lòng về phụ thân và đệ đệ nổi danh ngu xuẩn trong kinh người như vậy cho dù là làm trắc phi muốn hoàng gia gật đầu cũng

đã

không

dễ dàng. Nếu

không

phải năm đó đường huynh của nàng là

anh

quốc công ở phía sau thúc đẩy dựa vào tình cảm cùng lớn lên với Hoàng thượng nàng làm sao có thể trở thành chính phi của Túc vương? Nhưng dù là như vậy,trong cung cũng

khôngquá đồng ý muốn tứ hôn cho Túc vương

một

trắc phi nổi bật làm nàng lo lắng

không

thôi. Lo lắng, cũng có trong lòng Túc vương.

Người này, ngay từ đầu

đã

để nàng vào đầu quả tim

không

muốn nàng hao tổn tinh thần vì những chuyện như thế.

Nàng muốn

một

đời

một

kiếp

một

đôi,

hắn

phải cố gắng thực

hiện

cho được nguyện vọng này của nàng.

Khi đó Hoàng thượng có

một

nhi tử

không

thể thừa nhận với bên ngoài muốn đặt dưới gối Túc vương. Phu quân của nàng đoán được khi nhận trưởng tử tư sinh này

sẽ

làm nàng ủy khuất nhưng được trong cung thương tiếc, liền

một

lời đồng ý nhận đứa

nhỏ

này làm trưởng tử của mình. Cũng bởi vì vậy nhiều năm qua Thái Hậu thương xót, Hoàng Hậu cảm kích, Hoàng thượng vừa lòng, ngày tháng của nàng trôi qua vẫn rất tốt, trừ bỏ vấn đề trưởng tử, nàng lại luôn sống hạnh phúc khoái hoạt.

"Ta lấy đứa

nhỏ

này làm tấm mộc, nay còn tính kế

hắn." Túc vương phi nước mắt rơi xuống, nằm

mộtbên cạnh bàn nức nở

nói

"Thế này

thì

ta làm sao có thể đối mặt với

hắn?"

"Mấy năm nay ngươi thương

yêu

hắn

cả A Đường đều phải xếp phía sau, vậy

đã

đủ rồi." Túc vương nhìn Túc vương phi rúc mình lại thành

một

đoàn

nhỏ

nhỏ

nghĩ tới tiểu



nương năm đó giương ánh mắt vô tội nhìn

hắn

thò người ra lau nước mắt của nàng, chỉ vào ngực mình

nói

"Ngươi vẫn luôn là mẫu thân tốt, là ta,…… "

hắn

cúi đầu

nói

"Là ta

không

thể

yêu

thương A Khanh như đối với a Đường chỉ là…. " Túc vương cười khổ lắc đầu

nói, "Ta

đã

đỡ cho hoàng huynh

một

chậu mực lớn như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ?"

"Kỳ

thật, ngươi cũng thương

yêu

A Khanh." Túc vương phi nức nở

nói

"Năm ấy A Khanh bệnh nặng, có thể

không

qua khỏi, ngươi mỗi ngày đều ở bên cạnh

hắn, thân thể suýt nữa cũng sụp đổ theo." Nàng cố gắng cười cười, rồi mới lên tiếng, "Ta chẳng qua là vì A Khanh mà cảm thấy khó chịu."

Túc vương yên lặng nhìn nàng hồi lâu, lộ ra

một

cái tươi cười.

"Từ nay về sau, chúng ta

không

cần suy nghĩ những chuyện như vậy nữa, hảo hảo mà sống có được hay

không?" Túc vương ôm Túc vương phi vào trong ngực thỏa mãn

nói, "A Khanh chính là nhi tử của chúng ta, những cái khác đều đừng nghĩ nữa."

"Hoàng thượng..." Túc vương phi túm vạt áo Túc vương lo lắng

nói, "Có thể hay

không..."

"Hoàng huynh

sẽ

không

nhận A Khanh về." Túc vương thấp giọng cười

nói, "Ngươi cho rằng hoàng huynh là loại người nào? Nếu

không

phải chú trọng thanh danh, năm đó làm sao có thể vì mẫu hậu bức bách mà để A Khanh ở dưới danh nghĩa của ta?"

hắn

cười nhạo " mẹ đẻ của A Khanh tuy rằng chẳng qua chỉ là nghĩa muội của cậu chúng ta nhưng đến cùng vẫn chiếm danh phận là gì của ta. Hoàng huynh nhận đứa

nhỏ

này chẳng phải là chiêu cáo cho thiên hạ biết

hắn

là người

không

để ý tới luân thường đạo lý sao?" Năm đó Hoàng thượng đầu óc

không

đủ tỉnh táo

đi

mê đắm dì của

hắn

tới choáng váng đầu óc còn có cả nhi tử, chuyện như vậy

một

khi vạch trần Hoàng thượng còn gì mặt mũi nữa đây?

Nếu

không

phải năm đó vị dì kia có công đưa Hoàng thượng đăng cơ, Thái Hậu có thể

đã

để cho mẫu tử các nàng

đi

tìm chết.

" ân sủng của Hoàng huynh cũng

đã

đến cực hạn." Túc vương thở dài " Cho A Khanh

một

cái vương tước để

hắn

bình an cả đời sau đó hoàng huynh

sẽ

không

làm thêm

sự

tình dư thừa nào nữa."

Chung quy, Thái Tử là người Hoàng thượng muốn cho kế thừa đại thống hoàng huynh của

hắn

còn chưa có não tàn đến nỗi vì nhi tử của nữ nhi âu yếm trước đây mà phế

đi

Thái Tử.

"A Khanh vốn chính là con ta." Nghĩ tới mẹ đẻ A Khanh cái người luôn tươi cười thậm chí ngay cả chết cũng phải tính kế Hoàng thượng

một

phen, Túc vương phi trong lòng than

một

tiếng, thấp giọng

nói

"Vì sao nhất định phải là Hoàng thượng?" Nàng có chút mê mang hỏi "Hoàng thượng thê thϊếp nhiều như vậy, vì sao nhất định phải ở cùng

một

chỗ với

hắn? Nếu nàng ấy nguyện ý gả người khác bằng công lao của nàng ít nhất có thể có

một

nam tử chân tâm đối với nàng." Cũng

sẽ

không

bởi vì áp lực của thiên hạ mà buông tha tất cả rồi

đi

tìm chết.

"Đó chính là đầu óc mụ mẫm rồi." Túc vương lãnh đạm

nói

"May là nàng

đã

chết nếu bây giờ nàng còn sống hoàng huynh còn phải kiêng kị nàng và A Khanh, làm sao có thể thương

yêu

trù tính như bây giờ?" Nữ tử kia là cây gai trong lòng Hoàng thượng chỉ có chết mới là cái kết tốt đẹp nhất, có thể để Hoàng thượng thương cảm mãi về nàng để phần cảm tình này vĩnh viễn

sẽ

không

bị phai mờ.

Dừng

một

chút Túc vương cười lạnh

nói

"Ta thấy, Từ phi và nàng có vài phần khúc mắc."

"Hôm nay trước mặt mẫu hậu, hết lần này tới lần khác lấy nhà ta..." Túc vương phi

thật

không

quen

nói, "lấy A Nguyên làm tấm mộc, còn cho là ta

thật

sự

ngốc nghe

không

hiểu, chán ghét cực kì!"

Nghĩ tới Từ phi kiêu ngạo, Túc vương phi liền tố cáo, “Bát công chúa sao có thể khả ái như A Nguyên nhà chúng ta? Lại

nói

A Nguyên chỉ là

một

đứa bé nàng còn ghen tị như vậy về sau còn như thế nào nữa đây!"

"Chỉ là

một

phi tử mà thôi." Túc vương

nói

"Trong tay nàng có tam hoàng tử, đắc ý cũng khó tránh khỏi. Chỉ là,………. " ánh mắt của

hắn

hơi rét lạnh "Đánh chủ ý lên mẹ con các ngươi,

thật

coi ta là trái hồng mềm sao? Hậu cung, ta

không

làm chủ được. Nhưng triều đình cũng

không

phải địa phương nàng có thể can thiệp."

hắn

thản nhiên nhéo

nhẹ

vẻ mặt tức giận của Túc vương phi, trong mắt lộ ra nụ cười ôn nhu "Từ gia

hiện

tại trong triều biểu

hiện

không

sai, ta cảm thấy hẳn là nên buộc tội vài lần để hoàng huynh yên tâm."

"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì a..?" Túc vương phi nhìn Túc vương cười mà sợ hãi, run thân mình

nhỏgiọng

nói

"Ngươi đừng có làm quá a." Trước kia có

một

vị cung phi đối với nàng bất kính sau này trong nhà cung phi đó xảy ra chuyện lạm sát người vô tội, nghe được tin đó cung phi kia ôm chân Hoàng thượng chân tới ra máu để cầu xin, kết cục vẫn là tiến lãnh cung.

Phu quân của nàng nàng biết, trừ bỏ đối với người trong nhà, tâm địa

thật

không

phải ngoan độc bình thường.

"Từ gia phong cảnh

đã

lâu lắm rồi ai có thể nhìn thuận mắt đây?" Túc vương ôm kiều thê cười

nói"Ngươi yên tâm, đều

không

cần ta xuất thủ." Nhìn thấy thời điểm tuyển tú sắp tới, có nhiều nhà muốn đưa nữ nhi nhập cung tranh sủng, Từ phi nay ở trong cung là người được sủng ái vô cùng thanh danh lại

không

tốt, những người lo lắng nữ nhi mình chịu thiệt muốn để Từ phi thất sủng

thật

không

ít, làm sao còn chỗ cho vương gia dụng võ đây?

Trong lòng cười

một

hồi Túc vương thấy Túc vương phi biểu tình cảnh giác, miệng cười to nhịn

khôngđược hôn lên mặt tức phụ ngụm.

"Đừng làm rộn a, trong nhà còn có đứa

nhỏ

ở đó." Cảm giác được Túc vương có ý động tựa hồ rất hưng trí, Túc vương phi đỏ mặt đẩy

hắn

nhỏ

giọng

nói, "A Dung vẫn còn ở đây, đứa bé kia

thật

là thông minh đừng để

hắn

nhìn ra." Thấy Túc vương

trên

mặt thất vọng nàng lại tiếc nuối

nói

"Trạm gia gia phong thanh chánh như vậy, nếu là A Dung

nhỏ

vài tuổi

thì

tốt rồi."Đứa

nhỏ

nàng hiểu



như vậy, cũng yên tâm hơn phải

không?

"Ngươi vẫn còn nhớ tới

hắn

sao?" Túc vương cười nhạo "hắn

nay

đã

17 rồi phải

không?" Thấy Túc vương phi khẽ gật đầu

hắn

liền cười "Như vậy cũng kém quá nhiều, A Nguyên nhà ta muốn kiếm dạng rể nào mà

không

có cần gì phải xem xét tới người lớn tuổi hơn nhiều như vậy?" Đương nhiên, Túc vương mới

không

thừa nhận đây là tại vì ghen tỵ A Dung so với

hắn

còn tuấn tú hơn.

"Mấy đệ đệ của

hắn

cũng

không

bằng

hắn." Túc vương phi đẩy

hắn

một

phen sẳng giọng "Lớn tuổi làm sao? Thành Dương bá cũng lớn tuổi hơn rất nhiều so với tức phụ của

hắn, thời điểm ngươi cưới ta tuổi tác cũng

không

nhỏ

,chẳng lẽ chúng ta sống

không

khoái hoạt sao?" theo ý nàng nữ hài nhi yếu ớt nên có phu quân biết đau người như vậy.

"Phải phải, là ta

nói

sai

nói." Túc vương làm sao có thể so đo với vợ của mình? Trong lòng cũng vì lời

nóicủa Túc vương phi mà có chút động tâm, từ trước vẫn chưa đánh giá A Dung nhiều vội vàng đứng dậy lau mặt cho Túc vương phi gọi nha đầu bên ngoài vào chỉnh lý lại trang phục của hai người rồi

đi

về phía viện của Phượng Khanh, vừa vào tới cửa

đã

thấy Phượng khanh ôm khuê nữ tinh quái nhà mình

nóigiỡn với A Dung, khuê nữ của mình còn cố gắng vung tay

nhỏ

quật A Dung, nhất thời

không

biết nên

nói

cái gì cho phải.

"Để ngươi chịu ủy khuất rồi." Nhìn A Dung bao dung ôn nhu, thuần lương tươi cười, Túc vương nhìn khuê nữ khiển trách rồi mới ôn thanh

nói

với A Dung.

"Vương gia

nói

gì vậy, muội muội mặc kệ là làm gì, trong lòng ta đều

sẽ

không

so đo." A Dung nghiêng đầu lộ ra

một

cái tươi cười trân trọng với A Nguyên

"Ngươi là đứa bé ngoan!" Túc vương thấy A Dung hiểu chuyện như vậy, nghĩ tới lời

nói

của Túc vương phi trong lòng hơi động.

Đứa

nhỏ

lương thiện như vậy quả

thật

không

nhiều lắm.

Mắt thấy Túc vương đối với A Dung lộ ra vẻ hài lòng, A Nguyên lệ rơi liên tục.

Tiểu tử này mới vừa vụиɠ ŧяộʍ chọc bụng

nhỏ

của mình á!