Chương 13

Tuy rằng đầu não đơn giản nhưng A Nguyên nhìn ra được vị thiếu niên

đang

cười thanh đạm

trên

mặt kia

thật

ra thập phần đáng sợ tự nhắc mình sau này cách

hắn

xamột

chút.

Cổ nhân rất thông minh, A Nguyên cảm thấy mình

không

thể đấu lại vị gia hỏa thông minh và bại hoại như vậy.

Túc vương phi càng thương tiếc A Dung vỗ tay

hắn

dặn dò đủ điều, thấy tỳ nữ trong phủ đem vô số điểm tâm đưa vào bỗng nhiên nghĩ tới những lời Túc vương

nói

với mình lúc nãy lại cười

nói

"Ngươi ở chơi với A Khanh

một

lát chờ ta về cùng ăn cơm chiều." rồi

nói

Phượng Khanh hảo hảo chiêu đãi A Dung xoay người trầm mặt

đi

về phía nơi ở của Túc vương.

"Nhìn Vương phi có vẻ buồn rầu, chẳng lẽ trong cung bị ủy khuất? " nhìn Túc vương phi rời

đi

A Dung xoay người ngồi bên cạnh Phượng Khanh mỉm cười

nói.

Nghĩ tới Túc vương phi vừa lộ ra

một

chút dị sắc, A Dung

đã

có thể nhìn thấu lòng dạ người ta, lá gan A Nguyên liền

nhỏ

lại, hướng vào trong ngực Phượng Khanh rụt

mộtcái bộ dáng giả chết.

"Chẳng lẽ hôm nay muội muội mệt mỏi?" Thấy A Nguyên thành

thật

như vậy, Phượng Khanh vô cùng kinh ngạc, nghe A Dung hỏi lại than

nhẹ

một

tiếng ngón tay lơ đãng chạm

nhẹ

vào mặt A Nguyên "Trong cung còn điều gì có thể làm mẫu thân ủy khuất? Đại khái lại vì ta mà thương tâm."

hắn

nghiêng đầu cười

nói

" Chỉ là giờ ta có thể phong vương coi như cũng để mẫu thân an tâm, về sau… " ánh mắt của

hắn

ôn hòa nhìn A Nguyên

nhẹ

giọng

nói

"Ta tuy ốm yếu nhưng vẫn có thể che chở đệ đệ muội muội của mình."

"Ngươi thích nàng như vậy?" A Dung kinh ngạc cúi đầu thò người nhìn qua, chạm vào ánh mắt tròn vo của A Nguyên thấy đứa

nhỏ

này quả

thật

êm dịu khả ái liền đưa ngón tay thon dài cào

nhẹ

vài cái dưới cằm A Nguyên, thấy đứa bé

đang

thoải mái híp mắt lại phẫn hận mở mắt

thật

nhanh ủi vào lòng Phượng Khanh sinh khí, cảm thấy vật

nhỏnày quả

thật

so đệ đệ của mình thú vị hơn,

trên

mặt lộ ra tươi cười, thò người ra đùa A Nguyên "Có phải

thật

thoải mái

không?"

"Uy!" Phượng Khanh bất đắc dĩ nhìn A Dung vẻ mặt ác liệt tươi cười đùa giỡn táo bạo với muội muội nhà mình thấp giọng

nói, "Ngươi đừng phá nữa." Thiếu niên trước mắt luôn có bộ dạng ôn nhuận vô hại, trừ bỏ Phượng Khanh

đã

lớn lên với

hắn, ai có thể biết A Dung là loại người ác liệt bại hoại như vậy đâu?

"Nơi này chỉ có ngươi và muội muội, ta có gì phải lo lắng?" A Dung

một

bên chọc A Nguyên phiền tới mức liên tiếp vung tay

nhỏ

để

hắn

cách xa chút nghiêng đầu cười

nói"Để ta thoải mái

một

chút

đi, về phủ rồi lại là những

sự

tình chán ghét."

"Có cần ta hỗ trợ

không?" Phượng Khanh thấy A Dung đùa giỡn muội muội của mình, là

một

người có quy củ

hắn

nghĩ nghĩ liền rối rắm

nói, "Ngươi chạm vào thân hình của muội muội ta, về sau, có phải hay

không

hẳn là..." phải phụ trách?

Làm

một

huynh trưởng tốt luôn trân trọng muội muội lại tương giao lâu năm với A Dung, Phượng Khanh hiểu



ràng tính nết của người bạn thân này. Phóng nhãn khắp trong kinh trừ bỏ A Dung cũng

không

có ai là em rể hoàn mỹ trong lòng Phượng Khanh, mặc dù cảm thấy A Dung có chút lớn tuổi, muội muội có chút chịu thiệt, nhưng vẫn cười híp mắt dò xét

nói.

"Ân?" A Dung

đang

đùa giỡn cao hứng, chợt nghe thấy A Khanh

nói, lại nao nao, sờ cằm nhìn A Nguyên

đang

dựng lông đề phòng mỉm cười

nói

"thật

ra, cũng

không

phải là

không

thể." Dù sao mẫu thân

nói

mạng

hắn

không

thể cưới sớm, nếu thực

sự

cómột

tiểu tức phụ mềm mềm nộn nộn để đùa giỡn cũng

không

tệ lắm. Ít nhất mỗi ngày đều có thể trêu đùa nàng cũng là chuyện thú vị. Thấy A Nguyên liều mạng ủng vào ngực Phượng Khanh cái mông

nhỏ

quyệt qua quyệt lại, trong lòng

hắn

sinh ra chủ ý xấu, cười xấu xa

nói, "ta nghĩ mẫu thân cũng

sẽ

đồng ý."

A Nguyên vừa bị đại ca làm cho sợ tới phát khóc, nghĩ tới mỗi ngày đều phải ở cùng với đại ma đầu,

không

bằng

hiện

tại nàng trực tiếp thắt cổ, ủng vào ngực Phượng Khanh, A Nguyên vụиɠ ŧяộʍ nhìn lại, thấy thiếu niên kia tuy là cười xấu xa nhưng

mộtđôi mắt hẹp lại phát sáng chói mắt cả người đều phảng phất trở nên sinh động hơn,không

khỏi bi phẫn

không

thôi.

Đầu năm nay, mĩ nhân đều là trứng thối, chẳng trách có câu “ mĩ nhân rắn rết “ đó thôi.

"thì

ra muội muội cũng

thật

cao hứng." A Dung

đã

lâu

không

có sức sống như vậy càng thêm vui vẻ.

"Ta sao lại cảm giác mình

đã

phạm

một

sai lầm lớn?" Phượng Khanh cười khổ nhưng vẫn nghiêm túc

nói

"Nếu

thật

sự

như thế, ngươi càng phải tiến lên cao hơn nữa, ngươi đừng quên muội muội của ta là công chúa."

A Dung ngẩn ra.

"không

phải ta

đang

nói

đùa với ngươi " Phượng Khanh thấy A Dung nhất thời bị bộ dạng khả ái của A Nguyên mê hoặc, thấy cá cắn câu rồi mới mỉm cười nhướn mày

nói"Ngươi vẫn chưa quên lời ngươi

nói

với ta chứ?" Thấy A Dung thấp giọng khụ

một

cái rồi cúi đầu,

hắn

tươi cười

nói

"Sau này, chỉ thích thê tử của mình, sủng ái nàng tín nhiệm nàng

yêu

thương nàng, để nàng cả đời vui vẻ

không

vì ngươi mà thương tâm,không

nạp thϊếp,

không

thông phòng,

không

nạp ngoại thất,

không..."

"Đủ." A Dung thất bại sờ mặt, giơ tay làm dáng đầu hàng cười khổ

nói

"Đùa giỡn

mộtchút là được, ngươi đừng quên chúng ta chênh lệch quá nhiều."

A Nguyên lỗ tai run

một

cái cẩn thận nghe, nghe xong cảm thấy tiểu tử này nếu

khôngphải quá xấu xa, kỳ

thật

dựa vào lời

nói

như vậy, vẫn rất đáng đánh giá lại

không

khỏi y y nha nha kêu lên.

"Muội muội cũng thích ngươi đó." Phượng Khanh cầm tay

nhỏ

của A Nguyên

nhẹnhàng cắn cắn.

Bản công chúa là hỏi

hắn

có phải

nói

thật

không

cơ mà!

A Nguyên bi phẫn nhìn mĩ nhân đại ca bẻ cong ý của mình, rất là bi thương.

"Muốn tìm người

thật

sự

hợp mắt,

thật

sự

quá khó khăn." Phượng hanh cười ôn hòa với A Dung.

"Ngươi muốn thế nào?" A Dung xòe tay, biết Phượng Khanh cũng

không

phải vô hại như trong mắt mọi người như vậy, đơn giản hỏi thẳng.

"A Dung chiếm tiện nghi của muội muội là

sự

tình ghê gớm vô cùng." Phượng Khanh lộ ra nụ cười thanh đạm nhìn minh châu bị nhét trong tay A Nguyên thấp giọng

nói

"Chỉ là A Nguyên

nhỏ

như vậy làm sao có thể treo cổ

trên

cây cột già cơ chứ?"

"Ai là cây cột già?" A Dung khóe mắt giật

một

cái.

"Ha hả..." Phượng Khanh chưa bao giờ chiếm thế thượng phong như vậy khi ở cùng A Dung, nhất thời cũng cảm thấy thú vị nhưng mà cười vài tiếng lại nghiêng đầu ho khan vài cái ôn thanh

nói, "A Dung chờ muội muội ta

một

thời gian được

không? Nếu là sau này muội muội có người trong lòng, A Dung tự nhiên

sẽ

lui thân thành công. Nhưng nếu là

không

có A Dung liền che chở nha đầu kia khoái hoạt qua ngày thế nào?" Trong kinh có bao nhiêu nam tử

không

nạp thϊếp chứ? Nếu là A Nguyên lớn lên rồi mà lạikhông

gặp được phu quân tốt, thay vì mù quánh gả cho người

không

tốt, còn

khôngbằng để A Dung chiếu cố nàng.

Nhìn Thành Dương bá

đi, lớn tuổi hơn Thành Dương bá phu nhân tới mười mấy tuổi nhưng lại luôn phủng trong lòng bàn tay, ái mộ trân trọng.

Phượng Khanh hi vọng A Dung thừa kế tính tình của phụ thân cũng có thể đối đãi như vậy với thê tử tương lai.

thì

ra số phận bị thảm của A Dung chính là lốp xe dự phòng.

A Nguyên nghe hiểu, thấy A Dung vẻ mặt như ăn phải hoàng liên liền hết sức hài lòng.

Thoạt nhìn, mình

không

hề chịu thiệt, còn có thể qua người kia quan sát đệ đệ củahắn, xem xem có phải người thành

thật

hay

không, nếu đúng, công chúa điện hạ tỏ vẻ, hảo lão công do nàng bồi dưỡng từ

nhỏ, tự nàng cầm tay chỉ giáo, còn có thể dạy ra

một

phu quân

không

nghe lời sao?

A Nguyên cảm thấy mĩ nhân đại ca nhà mình thực

sự

cường đại.

A Dung thấy

trên

mặt A Nguyên lộ vẻ dương dương tự đắc, đột nhiên sờ cằm cười

nói"Nếu vậy ngươi cũng đừng hối hận!"

không

nói

tiếp việc Phượng Khanh

đang

nói

sao cũng

không

để A Dung chiếm tiện nghi của muội muội mà

nói

tới chuyện trong thư phòng Túc vương lúc này, Túc vương phi ngồi đối diện với phu quân cúi đầu

nói

"thì

ra, ngươi từ ban đầu chưa bao giờ nghĩ tới việc để A Khanh kế thừa vương vị của ngươi."

"Nhi tử của Hoàng huynh, vì sao lại kế thừa vương vị của ta, lại để con trai ruột của tađi

ăn

không

khí?!" Túc vương thương tiếc sờ mặt Túc vương phi ôn nhu

nói, "Ta

đãnói

qua, ta thương

yêu

A Khanh, nhưng là nếu là để cho

hắn

đoạt

đi

hết thảy của A Đường, tâm ý của ta khó có thể bình tĩnh."

hắn

thấp giọng

nói

"Ngươi

nói

không

sai, mấy ngày này ta liên tiếp thỉnh lập A Khanh làm thế tử là để hoàng huynh đối với ta vừa lòng lại để mẫu hậu sinh ra tâm ý tức giận, lập tức phong thế tử cho a Đường. Nhưng là phải tính kế nhiều như vậy ngươi cho rằng ta nguyện ý?"

Nghe Túc vương phi

nhỏ

giọng khóc

hắn

căm hận

nói, "Năm đó, hoàng huynh là người khởi xướng mọi việc nhưng nay lại chậm chạp

không

phong tước cho A Đường,là vì cái gì?!"

"không

phải là muốn nhìn xem thái độ của mẫu hậu sao." Túc vương châm chọc

nói.