Thời gian năm năm, đối một đô thị Lạc Thành vốn là kinh tế chủ đạo mà nói, đã thay đổi không chỉ một ít.
Tống Kiều đi bộ xung quanh, cảnh vật quen thuộc lấy đã sớm lạ lẫm.
Cô nhất định phải để cho mình tiếp nhận hoàn cảnh của năm năm sau hết thảy, cô không có thời gian xem lại quá khư, cũng không có thời gian e ngại tương lai.
Cô muốn sống sót, cũng phải tìm ra chân tướng năm năm trước về cái chết đêm đó, trả lại trong sạch cho mình, đồng thời để hung thủ gϊếŧ người bị trừng phạt.
Bước chân Tống Kiều đột nhiên dừng lại một tiệm hoa, cô nhìn hoa tươi được trưng bày bên trong, khẽ cắn môi dưới.
Cô cứ như vậy đứng ở nơi đó, cũng không biết bao lâu, cuối cùng vẫn tiến vào tiệm hoa.
Triển Diên lái xe dừng ở bên đường không xa, Kỳ Mục Thành vẫn như cũ ngồi ở phía sau, ánh mắt rơi vào tiệm hoa.
Bọn họnchỉ là đi ngang qua, lại không nghĩ rằng, liền thấy Tống Kiều đứng ở cửa tiệm hoa.
"Kỳ tiên sinh, Tống tiểu thư là..." Triển Diên nghi ngờ quay đầu.
"Bây giờ tiền trên người cô ấy có thể đối phó mấy ngày sinh hoạt cũng không dễ dàng, đâu còn có tiền nhàn rỗi mua hoa?" con ngươi Kỳ Mục Thành nhẹ híp, thu tầm mắt lại đồng thời giọng nói nhàn nhạt tràn ra cánh môi, "Đi Mộ Viên."
"Rõ!" Triển Diên lúc này mới hiểu được, Tống Kiều chỉ sợ là mua đến thăm Tống Minh Phong.
Hai năm trước, cũng là năm thứ ba Tống Kiều vào tù, Tống Minh Phong chết bởi nhồi máu cơ tim.
Mặc dù bất ngờ, nhưng sinh lão bệnh tử cho tới bây giờ không phải sức người có thể kháng cự.
Tống Kiều cầm trong tay một bó cúc trắng ra khỏi tiệm hoa, lập tức ngồi xe buýt xe đi Mộ Viên.
Bây giờ cô, ngay cả mua một bó hoa đều là xa xỉ.
Đến Mộ Viên, Tống Kiều nhìn cầu thang, đáy mắt xẹt qua bi thương...
Có một số việc, cô cứ tưởng là sẽ giữ được, nhưng lại không giữ được.
Mặc kệ là tuổi thanh xuân của nàng, hay là ba ba sinh mệnh.
Một bậc một bậc cầu thang, Tống Kiều mỗi một bước đều đi phá lệ nặng nề.
Sau đêm đó, căn nhà hạnh phúc triệt để phá thành mảnh nhỏ.
Tống Kiều chuyển hướng đến bậc thang hướng về phía bia bộ của Tống Minh Phong, cô ngừng lại, nhắm mắt, cố gắng hít sâu, để mình có thể cảm xúc bình ổn một chút.
Ba ba sẽ không muốn thấy cô bi thương và bất đắc dĩ.
Ba ba từng nói: Kiều Kiều nhà ta là tiểu công chúa cao ngạo nhất trên thế giới này !
Mà bây giờ, tiểu công chúa cao ngạo đã thành vẫn thiên sứ lạc đường, bị phủ bụi.
Tống Kiều mở to mắt, đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, hướng phía Tống Minh Phong mộ bia đi đến.
Trước đó có tùng bách chặn ánh mắt, lúc Tống Kiều sắp đến mộ bia thì thấy một nam nhân l đứng ở trước mộ Tống Minh Phong.
Nam nhân một thân mặc âu phục đứng ở đó, cho người ta một loại cảm giác cô độc lãnh ngạo.
Tống Kiều nhẹ nhíu mày nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhìn nam nhân dưới ánh mặt trời mê người, nhưng lại sinh sinh tràn ra lạnh lẽo khí tức... Có loại sợ hãi không dám tới gần, nhưng cảm giác hấp dẫn mâu thuẫn .
Tống Kiều trên dưới đánh giá nam nhân, ánh mắt rơi vào hoa cúc trắng trước mộ bia.
Đi lại.
Khoảng cách gần, Tống Kiều lại đánh giá Kỳ Mục Thành, cảm giác được trên người hắn khí tức nguy hiểm, ngước mắt hỏi: "anh là ai?"
Tan đàn xẻ nghé, trước mộ bia ba ba, chỉ sợ sớm đã không có người tới a?
Kỳ Mục Thành chậm rãi quay người, đối mặt với Tống Kiều, giọng nói bình tĩnh chậm rãi: "Kỳ Mục Thành, người còn lại trên giấy hôn thú của em..."
Kỳ Mục Thành lại phảng phất không nhìn thấy kinh ngạc của nàng, thanh âm vẫn như cũ nhẹ nhàng nói ra: "Nói cách khác, tôi là chồng em!"