Chương 2: Hệ thống thông báo đã kết hôn

Ngày thứ hai.

Mùa xuân ở Lạc Thành tràn đầy không khí tươi tắn trăm hoa nảy nở, ánh nắng nhu hòa ấm áp rơi vào thân ảnh Tống Kiều.

Cô ngửa đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm phảng phất như bị nước bao phủ, vạn dặm không mây.

Hơi gió thổi làm tung bay mái tóc ngắn của Tống Kiều, lộ ra cái cổ thon dài, phối hợp với khuôn mặt mang theo một tia lãnh ngạo mỹ lệ làm lộ ra cảm giác cấm dục mê hoặc.

Cách đó không xa, phía sau chỗ ngồi một chiếc Bentley, ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt rơi vào trên thân Tống Kiều.

"Kỳ tiên sinh, muốn qua đó ạ?" Lái xe Triển Diên hỏi , ánh mắt rời khỏi Tống Kiều mà nhìn qua kính chiếu hậu hướng về sau người đàn ông ngồi ghế sau.

Người đàn ông cho dù ngồi tại ghế sau rộng rãi, đôi chân dài vắt chéo dường như cũng chỉ là khó khăn lắm đủ chỗ.

Hắn có một cặp mắt đào hoa câu người, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vẻ xa cách hờ hững, rõ ràng không nói lời nào, cũng không có bất kỳ biểu lộ, lại giống như không khí trong xe bởi vì khí thế của hắn mà ngưng lại, chậm chạp lưu thông.

Kỳ Mục Thành không nói gì, môi mỏng nhẹ mím, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn.

Hắn cứ như vậy một mực nhìn lấy Tống Kiều, sau một lát, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ quái giống như báo săn nhìn trúng con mồi.

"Kiều Kiều. . . Đã lâu không gặp!" Giọng nói Kỳ Mục Thành lộ ra âm thanh trầm thấp, ngay lúc Tống Kiều ngẩng lên, hắn thu tầm mắt lại, "Triển Diên, cậu nói xem. . . Cô ấy chờ lâu như vậy có phải hay không nổi giận rồi?"

"Hả?" Triển Diên sửng sốt một chút, không hiểu được ý tứ của Kỳ Mục Thành.

Kỳ Mục Thành như cũ chỉ cười nhạt. "Đi thôi!"

". . ." khóe miệng Triển Diên kéo nhẹ xuống, "Kỳ tiên sinh, anh không phải. . ."

Tống Kiều hôm qua đã sớm ra tù, Kỳ tiên sinh vẫn mà không hề qua đón cô.

Bây giờ điều tra ra Tống Kiều ở nhà trọ này, từ sáng sớm đã chạy tới, không phải là vì muốn đón cô ấy về sao?

"Cũng nên để cô ấy biết thân phận của mình trước đã, sau đó đi đón mới tốt." Kỳ Mục Thành nói xong, lại quay sang nhìn Tống Kiều đang đi về phía trạm xe buýt, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy chậm rãi nói " Lái xe đi."

"Rõ!" Triển Diên đáp, khởi động xe chạy đi.

Thời điểm đi ngang qua Tống Kiều, Kỳ Mục Thành có chút nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào cô gái cho dù đã từng ngồi tù nhưng gương mặt vẫn cực kỳ cao ngạo.

Kiều Kiều, có lẽ. . . Thế giới bên ngoài đối với em mà nói, mới thật sự là tàn nhẫn.

Kỳ Mục Thành thu tầm mắt lại, đáy mắt sâu hoắm, có một vòng cảm xúc xẹt qua, lộ ra sự bất đắc dĩ.

. . .

"Cô nói cái gì?" Tống Kiều nhíu mày nhìn về phía nhân viên công tác chuyên xử lí giấy tờ.

Nhân viên công tác khẽ nhíu mày, hơi không kiên nhẫn quét mắt Tống Kiều nói: "Hệ thống hiển thị là cô đã kết hôn,tôi hỏi cô có muốn làm lại giấy hôn thú hay không?"

"Sao có thể là đã kết hôn?" Tống Kiều nhìn nhân viên công tác đang khinh bỉ cô, cắn răng nói " Thời điểm tôi vào tủ chỉ vừa mới mười tám tuổi, còn chưa đến tuổi kết hôn. . . Mà hôm qua tôi mới ra tù, sao có thể là đã kết hôn?"

"Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?" Nhân viên công tác đảo mắt, "Chỗ này của tôi chỉ bổ sung giấy chứng nhận, cụ thể thì cô đi tìm mấy chỗ liên quan mà hỏi.”

Tống Kiều nắm tay, cố gắng nhịn một chút, "Không cần giấy hôn thú."

Nhân viên công tác lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Kiều, đưa tư liệu mà cô nhần nhập vào hệ thống, sau đó đưa một tờ đơn, lạnh giọng nói: "Hai ngày nữa mang theo cái này tới lấy."

"Cảm ơn!" Tống Kiều cầm tờ đơn quay người, nghe được sau lưng truyền đến âm thanh khinh thường.

"Tuổi chưa lớn đã phải đi tù, còn có người dám kết hôn với cô ta, có mà lén làm đơn thì có!"

Bước chân Tống Kiều dừng lại, âm thầm hít thở sâu dưới, cuối cùng không hề nói gì mà đi ra ngoài.

Tống Kiều ngồi trên bậc thang, nhìn về phía trước, đầu óc không ngừng xoay chuyển.

Chẳng lẽ lại là anh ta?